Mặc Yên vừa nghe thấy lời này, lập tức đứng dậy, mắt lóe lên kim quang, "Huynh nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên! Có khi nào vi phu nói chuyện không nghiêm túc với nàng sao?" Cảnh Tư dùng mặt của chính mình cọ cọ vào gương mặt phấn nộn của Mặc Yên.
Sau khi hai người thành hôn, thời điểm Cảnh Tư nói chuyện với Mặc Yên đều thay đổi xưng hô của chính mình, cả ngày đều treo hai chữ "vi phu" ở bên miệng, hận không thể làm cho người khắp thiên hạ đều biết hắn là một nam nhân đã kết hôn!
Mặc Yên chờ không kịp, lập tức nhảy từ trên người Cảnh Tư xuống, "Vậy chúng ta đi nhanh kẻo muộn, hiện tại liền đi!"
Cảnh Tư thấy thế, trên mặt hiện lên thần sắc nôn nóng, cuống quít đứng lên, ngữ khí có chút trách cứ mà nói, "Đi xuống thì đi xuống, nàng nhảy làm gì! Té ngã thì làm sao bây giờ? Còn có, ban ngày ban mặt, đi chỗ nào? Thật là mang thai.. Khụ khụ, tóm lại, hiện tại nàng nên đi ăn cơm, sau đó ngủ một giấc. Chờ trời tối thì chúng ta lại hành động!"
Mặc Yên vỗ vỗ cái trán, nhất thời kích động đã quên mất thời gian. Bất quá, vì sao Cảnh Tư lại khẩn trương như vậy?
"Huynh khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng không phải là giấy!" Mặc Yên hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.
Cảnh Tư xoa xoa cái trán bị vỗ đỏ hồng của nàng, "Mạnh tay như vậy làm gì! Đỏ một mảng rồi này. Không phải là ta sợ nàng té ngã hay sao!"
"Không đúng! Biểu tình vừa rồi của huynh rất không thích hợp!" Mặc Yên cau mày nhìn kỹ hắn, nghĩ tới cái gì, Mặc Yên đột nhiên cười "phụt" ra tiếng, "Đừng nói huynh cho rằng ta gần đây uể oải ỉu xìu là vì mang thai chứ? Vừa rồi còn muốn nói ta mang thai ngốc ba năm phải không? Thiếu niên, huynh suy nghĩ nhiều quá! Ta còn chưa cảm thấy biểu hiện của mang thai một chút nào! Chỉ là gần đây ta quá mệt mỏi! Còn không phải do huynh chăm chỉ quá hay sao! Làm chuyện này không biết mệt!"
Kỳ thật, đối với việc chính mình rốt cuộc có thể mang thai hay không, Mặc Yên cũng không quá xác định. Dù sao thì ở thế giới trước, cả đời của nàng cùng Thịnh Tử Tấn cũng không có hài tử.
Cảnh Tư bị vạch trần, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên đỏ bừng, trong miệng ngập ngừng nói, "Sao nàng có thể xác định bản thân không mang thai? Ta cũng đã nỗ lực như vậy rồi! Nói không chừng đã có một tiểu hạt giống!"
Mặc Yên không lay chuyển được hắn, cuối cùng vẫn mời một đại phu đến bắt mạch. Lúc này, Cảnh Tư mới tiếc nuối mà tiếp thu sự thật. Hơn nữa, trong lòng hắn còn đưa ra quyết định, lần sau nhất định phải thành công!
Đêm ấy, trời không có trăng, tối đen như mực, Mặc Yên cùng Cảnh Tư bị bóng tối che khuất, thành công lẻn vào phủ Nhị hoàng tử.
"Thế nào, cảm giác có người bồi huynh cùng trèo tường như thế nào?" Sau khi Mặc Yên thấy Cảnh Tư biết chính mình không mang thai, hắn vẫn luôn mang vẻ mặt đau khổ, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, vì thế nàng liền nghĩ mọi cách để dỗ hắn vui vẻ.
Trên mặt Cảnh Tư lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Khá tốt! Thanh Thanh, ta biết nàng muốn dỗ ta vui vẻ. Không phải là ta không vui, mà là ta chỉ có chút tiếc nuối! Bất quá, cũng không có quan hệ gì, chúng ta sẽ không ngừng cố gắng! Sớm muộn gì cũng sẽ có!"
Mặc Yên: Xém chút nữa bị sặc nước miếng! Huynh còn chưa đủ nỗ lực sao?
"Hiện tại, cục diện trong triều rung chuyển bất an, không phải thời cơ tốt để mang thai. Chờ sự tình bên này giải quyết xong, chúng ta liền trở về biên quan! Nơi đó là địa bàn của ta! Đến lúc đó, huynh muốn bao nhiêu hài tử cũng không có vấn đề! Ta nhất định sẽ thỏa mãn huynh!" Mặc Yên bảo đảm với hắn.
"Được! Liền quyết định như vậy!"
Hai người thành công chạm mặt Lâm Thành, biết được chỗ để thi thể của Lý Ngọc Thiền, liền đi vào.
Mặc Yên mang bao tay lên, vừa làm bộ cẩn thận xem xét, vừa liên hệ với lông xù xù, để nó kiểm tra bên trong thi thể, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Lý Ngọc Thiền.
"Tìm được rồi!" Lông xù xù kinh hô một tiếng, "Nôn mửa! Quá ghê tởm! Cái này là sâu sao? Trái tim của nàng ta đã bị sâu cắn hết!"
"Sâu? Sâu gì lợi hại như vậy?" Mặc Yên nghi hoặc hỏi, tay dùng sức ấn lên vị trí trái tim của Lý Ngọc Thiền, đúng thật là có cảm giác trái tim vỡ vụn.
Lông xù xù chịu đựng sự ghê tởm, tiếp tục cẩn thận quan sát hình dáng của những con sâu đó trong chốc lát. Trong đầu vừa hiện lên linh quang, nó lập tức liền chui đầu vào trong bảo khố để tìm kiếm. Không bao lâu, từ trong đống đồ vật, nó đã tìm ra được một quyển sách cổ, sau đó bắt đầu lật sách "xoạt xoạt".
"Tìm được rồi! Phệ Tâm Cổ! Cơ thể trùng màu đỏ sậm, năng lực sinh sản mạnh, đặc biệt là ở những nơi ấm áp. Nó lấy trái tim làm thức ăn, sau khi tiến vào cơ thể con người sẽ nhanh chóng sinh sản, toàn bộ hội tụ đến vị trí trái tim để gặm cắn, cho đến khi người đó tử vong.."
"Sau khi chết, nhiệt độ cơ thể con người sẽ giảm xuống, Phệ Tâm Cổ cũng sẽ chậm rãi tử vong, hóa thành máu loãng, thời gian đại khái từ hai đến ba ngày. Thi thể sẽ không xuất hiện bất luận miệng vết thương hay dấu hiệu trúng độc nào, thoạt nhìn tựa như đột nhiên tử vong! Tiểu Yên Nhi, còn may chúng ta tới sớm, bằng không cổ trùng này sẽ biến mất!" Lông xù xù nói ra toàn bộ nội dung về Phệ Tâm Cổ.
Mặc Yên rũ mắt trầm tư, cổ trùng này thật là lợi hại! Đúng thật là thứ giết người vô hình!
Thấy Mặc Yên vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, tay còn đặt ở vị trí ngực của thi thể, tư thế này rất là quái dị. Cảnh Tư kéo tay Mặc Yên, "Làm sao vậy? Có phát hiện gì sao?"
"Huynh từng nghe qua cổ trùng chưa?" Giọng Mặc Yên trầm thấp nói.
"Cổ trùng?" Cảnh Tư nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Hiển nhiên, hắn không chỉ có nghe nói qua, mà thứ này còn để lại cho hắn ấn tượng vô cùng không tốt, "Trong kinh thành sao có thể xuất hiện cổ trùng? Đồ vật kia không phải chỉ xuất hiện ở các tiểu quốc phương nam thôi sao?"
Mặc Yên kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Huynh từng thấy rồi?"
Cảnh Tư nhớ đến sự tình năm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cái loại cảm giác ghê tởm khủng bố này, cả đời hắn cũng sẽ không quên.
"Trước kia, thời điểm đi làm nhiệm vụ ở phương nam đã từng thấy qua. Khi đó, có rất nhiều cấp dưới của ta bị trúng chiêu, ta cũng là cửu tử nhất sinh mới có thể sống sót! Bất quá, người có thể sử dụng cổ trùng đều đã bị diệt sạch! Sao hiện tại lại xuất hiện?" Cảnh Tư không muốn kể đoạn quá khứ đáng sợ kia cho Mặc Yên nghe, chỉ nói vài câu ít ỏi cho qua.
Mặc Yên nhìn bầu trời đen nhánh ở bên ngoài, "Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta trở về rồi nói!"
"Sự tình hiện tại còn phức tạp hơn so với chúng ta dự đoán nhiều! Không ngờ trong tay Tả Phiên Phiên lại có cổ trùng lợi hại như vậy! Ta có một loại dự cảm, sắp tới nhất định còn sẽ có người xảy ra chuyện! Huynh phái thêm người đi bảo hộ Cảnh Thần, nói hắn chú ý đến những đồ vật xung quanh một chút! Ta sợ hắn sẽ là mục tiêu kế tiếp!" Mặc Yên ngồi nghiêm chỉnh, không còn bộ dáng tản mạn như ngày thường.
Cảnh Tư từ phía sau ôm lấy nàng, "Bên người hắn vẫn luôn có người của ta bảo hộ, nàng cứ yên tâm đi! Cũng sắp đến tết rồi, năm nay là năm đầu tiên chúng ta ở bên nhau, nhất định phải náo nhiệt!"
Mặc Yên hơi nhếch khóe miệng, "Năm mới huynh muốn có lễ vật gì?"
"Ta cần phải suy nghĩ một chút! Chờ ta nghĩ kỹ rồi nói lại cho nàng!" Cảnh Tư giơ tay, nhẹ nhàng xoay đầu Mặc Yên lại, hôn lên môi nàng.
Trời yên biển lặng cho đến Tết, cũng không xảy ra bất kỳ việc gì. Toàn bộ kinh thành đều bắt đầu náo nhiệt lên, nhà nào cũng bận rộn đón năm mới. Bọn nhỏ vui sướng chơi đùa ở đầu đường cuối ngõ, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt, tựa hồ tất cả mọi người đều tràn ngập chờ mong với năm mới.
Nhưng bọn họ không biết, năm nay đã được chú định là không thể an bình!