Lâm Thành khom lưng, nhìn thấy chủ tử nhà mình cùng phu nhân đi xa, lúc này mới sợ hãi mà vỗ vỗ ngực. Căn cứ vào việc đêm nay phu nhân giao nhiệm vụ cho mình nhưng hắn lại sinh ra bóng ma tâm lý, hắn cảm thấy bản thân giống như một phế nhân, cho nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn hạn chế xuất hiện trước mặt chủ tử và phu nhân, để hình tượng của bản thân hắn trong lòng bọn họ vẫn cao lớn như cũ. Đúng, chính là như vậy!
Lâm Thành nghĩ như vậy, liền quay đầu trở về phòng, tắm gội thêm vài lần nữa.
Mà lúc này, trong phòng Cảnh Tư, sau khi trải qua một cuộc cãi cọ kịch liệt, kết quả cuối cùng là Mặc Yên thành công ngủ giường, Cảnh Tư bị đuổi đến nhĩ phòng*. Cảnh Tư cắn góc chăn, ủy khuất mà nghĩ, lần sau nhất định phải ngủ cùng với Thanh Thanh. Mà người được mơ ước – Mặc Yên đã ngủ đến mức trời đất tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
*phòng phụ, buồng phụ
Bên này hết thảy đều bình yên, nhưng ở bên phủ Thừa tướng lại là gà bay chó sủa, không được an bình.
Bởi vì Thừa tướng phu nhân sinh bệnh nên không đi yến hội. Lúc này, bà ta mới biết được tin dữ, đã khóc đến mức thở hổn hển, "Hu hu! Nữ nhi của ta nhất định là bị người ta làm hại. Rốt cuộc là ai muốn đối xử với Phiên Phiên của ta như vậy? Lão gia! Ông nhất định phải báo thù cho Phiên Phiên! Tuyệt đối không thể buông tha cho người hãm hại con bé!"
Thừa tướng đã tức giận đến mức ném văng nghiên mực mà ông ta trân quý trong nhiều năm, "Được rồi! Bà câm miệng đi! Còn ngại không đủ loạn à! Phiên Phiên, rốt cuộc là chuyện như thế nào, con nói đi!"
"Con bị người ta hạ dược! Không chỉ một mình con, Nhị hoàng tử cũng bị hạ dược!" Tả Phiên Phiên đã đổi xong quần áo, hiện tại đang ngồi ở trên ghế, trên vẻ mặt bình tĩnh mà nói.
"Đáng chết! Là ai làm? Lá gan lớn như vậy! Lão phu nhất định không tha cho người đó!" Thừa tướng vừa nghe là có người cố ý làm như vậy, hỏa khí càng lớn hơn nữa. Người này nhất định là nhằm vào phủ Thừa tướng của bọn họ mà tới!
Đêm nay, Tả Phiên Phiên đã đủ mệt, muốn trở về nghỉ ngơi, vì thế đứng dậy nói, "Mặc kệ là ai, con đều sẽ không bỏ qua! Cha, con sẽ tiếp tục nghĩ cách. Nhưng nếu lần này con trốn không thoát vận mệnh tiến vào phủ Nhị hoàng tử, con hy vọng người có thể sớm chuẩn bị, xem thử con gái quan trọng hơn hay là cháu ngoại trai quan trọng hơn!" Nói xong, Tả Phiên Phiên liền xoay người rời đi, lưu lại thừa tướng phu nhân vẻ mặt không rõ nguyên do cùng với thừa tướng cúi đầu trầm tư.
"Lão gia, ý của Phiên Phiên là gì?" Thừa tướng phu nhân nhíu mày hỏi, sao bà ta lại nghe thành Phiên Phiên bảo thừa tướng lựa chọn một trong hai người nữ nhi và Đại hoàng tử chứ? Cái này mà còn suy nghĩ sao! Khẳng định là nữ nhi quan trọng hơn nha! "Lão gia! Ông phải đứng bên phía Phiên Phiên đó! Chúng ta cũng chỉ có một nữ nhi là nó!"
Trong mắt Thừa tướng để lộ ra kiên quyết, "Ta biết!"
Tả Phiên Phiên trở lại sân của nàng ta, thay đổi một thân hắc y, sau đó phi thân rời đi, đến cứ điểm ở kinh thành của nàng ta.
Lúc này, những người vốn nên ở trang viên thành Kim An, cũng theo tới kinh thành bởi vì trang viên đã bị thiêu hủy, trong đó cũng bao gồm đám người Na Ngõa.
Bởi vì sự kiện đột ngột phát sinh vào đêm nay mà mọi người tranh chấp không thôi. Bọn họ chia làm hai phái, một phái là thủ hạ mà Tả Phiên Phiên an bài ở kinh thành, một phái khác là thủ hạ của chủ nhân Na Ngõa. Bởi vì chuyện lần trước, bọn họ sinh ra rất nhiều bất mãn đối với Tả Phiên Phiên. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này lại thất bại, cảm xúc bất mãn càng sâu thêm.
Hai phái tranh chấp đã đến hồi gay cấn.
"Nhiệm vụ liên tiếp thất bại, nếu như phía trên trách tội xuống dưới, Tả tiểu thư, cái trách nhiệm này, ai tới gánh?" Na Ngõa âm dương quái khí, chất vấn Tả Phiên Phiên.
"Chỉ là vài lần bị tiểu nhân lợi dụng mà thôi, ai là người thắng cuối cùng còn chưa biết đâu!" Ánh mắt sắc bén của Tả Phiên Phiên bắn thẳng đến hướng Na Ngõa, "Sau này, ta không hy vọng có người tiếp tục gây ra nội chiến, dao động quân tâm. Hiện tại ta vẫn còn đang giữ quyền lực, nếu ai kéo chân ta ở phía sau, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác, không giữ hắn lại!"
Na Ngõa nghe Tả Phiên Phiên cảnh cáo, không để bụng nói, "Kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ, Tả tiểu thư đã nghĩ tốt chưa? Hổ phù thì không lấy được, chuyện của Đại hoàng tử xem ra cũng không có biện pháp khống chế. Còn Nhị hoàng tử, Lý gia cũng không phải là kẻ ăn chay, ngươi xác định hiện tại phải đối đầu với bọn họ sao?"
Tả Phiên Phiên hạ mí mắt, "Ai nói không có cơ hội! Chỗ của Cảnh Thần ta vẫn còn có thể thử một lần nữa. Cho dù không được, ta cũng có thể khiến cho tên ngu xuẩn Cảnh Hồng kia làm việc cho ta, mặc ta sai sử! Lý gia kia thì còn dễ dàng hơn, một Lý ngọc thiền cũng có thể khiến cho bọn họ cùng Lý quý phi phân tâm!"
"Chúng ta liền chờ tin tức tốt của ngươi! Hy vọng lần này sẽ không làm cho người thất vọng! Nếu không, bên kia có hỏi thì ta cũng không thể giải thích được!" Na Ngõa uy hiếp.
Đôi tay của Tả Phiên Phiên nắm chặt thành quyền, hận không thể một quyền liền đánh chết cái lão đông tây trước mắt này. Nhưng nàng ta phải nhịn xuống. Hiện tại còn chưa thể động đến lão đông tây này. Chờ đến khi nàng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, thời điểm thỉnh công*, người đầu tiên mà nàng ta muốn ban chết chính là ông ta!
*báo cáo kết quả làm việc và nhận thưởng
Ngày hôm sau, chuyện của Tả đại tiểu thư cùng với Nhị hoàng tử đã bị đồn đãi khắp cả kinh thành! Hoàng đế muốn áp tin tức xuống nhưng không được. Đầu đường cuối ngõ, người người nhà nhà đều đang nghị luận. Thật sự là bởi vì ngày thường, ấn tượng của Tả tiểu thư đã khắc quá sâu trong lòng mọi người, đặc biệt là những thư sinh, công tử học đòi văn vẻ. Ngày thường, bọn họ đều treo trên miệng rằng Tả tiểu thư là tình nhân trong mộng. Hiện giờ, vừa nghe đến tin tức này, phản ứng đầu tiên của họ chính là có người bôi nhọ Tả tiểu thư của bọn họ. Nhưng bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thể che lấp được sự thật. Hoàng đế dứt khoát bất chấp tất cả, sai người thông tri phủ Thừa tướng, trong vòng 3 ngày phải đưa Tả Phiên Phiên vào phủ Nhị hoàng tử.
Sau chuyện này, cũng không còn ai tiếp tục kêu oan cho Tả Phiên Phiên nữa.
Mặc Yên sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, ai ngờ vừa mở mắt đã bị một cái đầu làm cho hoảng sợ.
"Cảnh Tư! Không phải đã nói là huynh phải ngủ ở nhĩ phòng hay sao Sao bây giờ huynh lại nằm dựa trước giường của ta?"
Cảnh Tư bị tiếng la của Mặc Yên làm cho bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Ai da, thanh thanh!" Thấy rõ người trước mắt là Úc Thanh, Cảnh Tư liền duỗi tay ôm chặt, thuận thế liền tự mình dịch lên trên giường.
Mặc Yên nhìn nam nhân còn muốn ngủ, đôi tay dùng sức nhéo lấy thịt ở trên mặt hắn, "Huynh có nghe ta nói không?"
Cảnh Tư nắm lấy bàn tay của Mặc Yên, nhắm mắt lại nói, "Ai da, buồn ngủ quá! Tối hôm qua ta bị mất ngủ. Thanh Thanh tốt, để ta ngủ tiếp trong chốc lát!"
"Mất ngủ? Đang bình thường tại sao lại mất ngủ? Huynh lạ giường à?" Mặc Yên nghi hoặc hỏi.
Cảnh Tư muốn ngủ tiếp, thanh âm đứt quãng, thấp đến mức không thể nghe thấy rõ, "Ừm, bởi vì không ôm Thanh Thanh, cho nên mất ngủ.." Nói xong, liền thực sự ngủ.
Mặc Yên lẩm bẩm tự hỏi, "Không ôm ta liền mất ngủ? Nói bừa! Vậy chẳng lẽ hai mươi năm trước, mỗi ngày huynh đều không ngủ được hay sao? Nếu như vậy thì đã sớm chết rồi!"
Nói xong, Mặc Yên cũng nằm xuống lại, hai người cùng nhau ngủ như chết.
Chờ đến thời điểm Cảnh Tư tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cảnh Tư nhíu nhíu mày, vì sao trong ngực của hắn lại có đồ vật mềm mềm, ấm áp, dễ chịu? Trợn mắt nhìn lên, ông trời ơi? Vì sao Thanh thanh lại chạy vào trong ngực hắn rồi? Chẳng lẽ tối hôm qua, hắn thật sự ngủ cùng Thanh Thanh? Cảnh Tư nghĩ xong, thuận tiện ôm chặt nữ nhân trong ngực.
Mặc Yên kỳ thật là bị khó thở mà tỉnh. Nàng nằm mơ, mơ thấy chính mình bị một con rắn quấn lên, hơn nữa càng quấn càng chặt. Cảm nhận được sự uy hiếp đến sinh mệnh, Mặc Yên lập tức liền bừng tỉnh. Vừa tỉnh dậy liền thấy Cảnh Tư cười như một tên ngốc, ôm nàng gắt gao ở trong ngực. Hiển nhiên, con rắn ở trong mộng chính là hai cánh tay hữu lực hiện tay đang ôm lấy nàng của Cảnh Tư.
Mặc Yên: .