Mặc Yên từ văn phòng Thịnh tổng đi ra, không nghĩ rằng Thịnh Tử Tấn cũng ra theo. Mặc Yên cũng không rảnh phản ứng hắn, cô chỉ lo cho chính mình mà đi ra ngoài.
"Doãn tiểu thư phải không? Đối với việc trên mạng nói cô khi dễ diễn viên mới, cô có cái gì để giải thích không?"
"Gameshow 《Thời gian nguy cơ 》 của cô có tính nguy hiểm quá cao. Có phải cô vì quay phim mà không màng đến tánh mạng của diễn viên hay không?"
"Hôm nay cô tới tập đoàn Thịnh Thế có phải là để kết thúc hợp đồng hay không? Tập đoàn Thịnh Thế bất mãn với hành động của cô nên muốn rút vốn đầu tư sao?"
Mặc Yên vừa mới ra khỏi tòa nhà đã bị phóng viên vây quanh, oanh tạc một đống câu hỏi.
"Yên lặng, các vị phóng viên, các vị bằng hữu xin bảo trì sự yên lặng! Nghe tôi nói!" Mặc Yên tùy tay đoạt được gậy gộc từ trên người bảo an duy trì trật tự, dùng nó gõ vào cửa để mọi người chú ý lời cô nói.
Các phóng viên bị tiếng gậy gõ trên cửa làm cho sửng sốt một chút, sau đó đều an tĩnh lại.
Lúc này, Mặc Yên mới vừa lòng mà cong cong khóe miệng, đem gậy gộc trả lại cho vị bảo an vẻ mặt còn đang mờ mịt, thuận tiện nói tiếng: Thật vất vả.
"Mọi người không nên gấp gáp, từng người từng người hỏi. Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mà tôi biết." Mặc Yên nở một nụ cười hữu hảo đối với các phóng viên.
Một nam phóng viên trung niên dẫn đầu đặt câu hỏi: "Doãn đạo diễn, đối với hai Hot Search hoàn toàn bất đồng trên mạng, chúng tôi muốn biết toàn bộ chân tướng." Các phóng viên khác sôi nổi tỏ vẻ tán đồng.
Thấy vấn đề mà vị nam phóng viên kia đưa ra còn có tính khách quan, Mặc Yên cũng không tính toán so đo với việc vừa rồi camera của hắn đụng trúng mặt, "Kỳ thật hai Hot Search đó đều quá mức cực đoan. Chỉ là một chút mâu thuẫn của hai nữ diễn viên. Một nữ diễn viên hơi làm quá mọi chuyện lên làm cho nữ diễn viên còn lại bị thương. Tôi làm đạo diễn, đương nhiên chỉ muốn chủ trì công đạo."
"Vậy ý của cô là Bạch Tuyết Liên thật sự cố ý đẩy người!" Một nữ phóng viên đeo kính, giọng nói bén nhọn hỏi.
"Ài, vị phóng viên này, cô cũng không nên cắt câu lấy nghĩa. Chuyện này tôi đã xử lý, hai bên đều không có dị nghị gì. Nếu cô muốn biết chuyện này có quan hệ với Bạch Tuyết Liên tiểu thư hay không, thì tôi không được rõ lắm. Cô hẳn là nên trực tiếp đến hỏi cô ấy."
"Vậy hôm nay cô tới tập đoàn Thịnh Thế là để hủy hợp đồng sao? Có phải bởi vì gameshow của cô có tính nguy hiểm quá cao hay không? Có phải vì tăng nhiệt độ của gameshow mà cô không màng đến sinh mệnh của diễn viên hay không?" Một phóng viên dáng người thấp bé, lấm la lấm lét, kịch liệt hỏi.
"Gameshow của tôi đã trải qua đánh giá về độ nguy hiểm, đã được cấp giấy phép an toàn, chuyện này mọi người đều có thể đi tra", Mặc Yên nghiêm túc mà trả lời. Lúc sau, cô cau mày nhìn chăm chú vào vị phóng viên không có ý tốt kia, "Cậu là một phóng viên nhưng lại nói chuyện mà không có căn cứ, tùy tiện phán đoán như vậy. Tôi vô cùng hoài nghi hành vi cùng sự kính nghiệp của cậu."
Vị phóng viên kia bị Mặc Yên nói đến mức đỏ mặt, các phóng viên khác thấy thế liền cách xa hắn.
"Hôm nay tôi tới tập đoàn Thịnh Thế.."
"Không phải tới để hủy hợp đồng." Mặc Yên còn chưa nói xong đã bị một giọng nam trong trẻo quen thuộc đánh gãy.
Mặc Yên: Cái bệnh nhân tâm thần này vì sao lại tới nữa!
Thịnh Tử Tấn vừa xuất hiện, các phóng viên lại bắt đầu xao động, nhưng biết nam nhân trước mắt không dễ chọc, biểu tình của bọn họ cũng chỉ kích động một chút, thân thể cùng ngôn ngữ vẫn còn duy trì sự bình tĩnh.
"Thịnh tổng, vậy nội dung gặp mặt của hai người hôm nay.. không biết có thuận tiện lộ ra một chút hay không?" Nữ phóng viên sắc mặt đỏ bừng, giọng nói ôn hòa đặt câu hỏi.
Cảm nhận được chính mình bị phân biệt đối xử, nội tâm Mặc Yên kiểu: Tôi cũng là một mỹ nhân được không!
Thịnh Tử Tấn cũng không thèm nhìn vị nữ phóng viên nọ, mà ôn nhu hỏi Mặc Yên: "Sao lại chạy trốn nhanh như vậy, cũng không chờ tôi."
Mặc Yên: Tôi cũng không phải đang trốn anh.
Thịnh Tử Tấn quay đầu, khôi phục lại gương mặt lạnh lùng mà nói với phóng viên, nghiêm trang nói: "Hôm nay tôi hẹn Doãn tiểu thư đến để nói về vấn đề gia hạn hợp đồng."
"Gia hạn hợp đồng?" Các phóng viên nhìn nhau, đều nghi hoặc không hiểu. Bọn họ cũng không có nhận được tin tức này mà.
Thịnh Tử Tấn kiên định mà tỏ rõ lập trường của chính mình, "Tôi vô cùng tin tưởng năng lực cùng nhân phẩm của Doãn tiểu thư. Hơn nữa, tôi cũng rất chờ mong gameshow của cô ấy. Cho nên tôi quyết định, sau này tập đoàn Thịnh Thế sẽ đầu tư cho tất cả các tiết mục mà Doãn tiểu thư quay chụp. Đây là mục đích mà hôm nay tôi hẹn Doãn tiểu thư đến đây."
Các phóng viên bị cái tin tức này làm cho chấn động, đây chính là tin tức lớn đó!
Mặc Yên cũng cảm thấy kinh ngạc đối với quyết định của Thịnh Tử Tấn, lặng lẽ kề tai hắn nói nhỏ, "Anh nghiêm túc à!"
Thịnh Tử Tấn nhìn hành động của cô có chút buồn cười, nói: "Đối với chuyện của em, tôi đều nghiêm túc."
Mặc Yên: . Cảm giác giống như được sủng. Ồ, cảm giác này còn không tệ.
Trong lúc hai người khẽ meo meo nói chuyện phiếm, phóng viên lấm la lấm lét chỉ trích Mặc Yên khi nãy, không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao, ánh mắt hung ác đâm về phía Mặc Yên.
Thịnh Tử Tấn vừa định kéo lấy Mặc Yên, liền thấy Mặc Yên nhanh chóng ra tay nắm lấy tay cầm dao của vị nam phóng viên kia, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", tay của hắn đã bị bẻ gãy, mất tự nhiên mà rũ xuống dưới. Dao trong tay cũng "leng keng" rơi xuống đất. Ngay sau đó, Mặc Yên lại nâng chân lên đá nam phóng viên kia ngã trên mặt đất, toàn bộ động tác chỉ trong vòng hai giây, sạch sẽ lưu loát.
Đầu tiên, mọi người bị nam phóng viên cầm dao đâm tới làm cho hoảng sợ, ngay sau đó lại bị động tác liên tiếp của Mặc Yên làm cho sửng sốt, phản ứng lại liền nhanh chóng chụp ảnh.
Mặc Yên nhặt con dao lên, cầm cán đao vỗ vỗ gương mặt của vị phóng viên nằm trên mặt đất, có chút coi thường nói: "Cậu không nên dùng vũ khí mà bản thân không quen thuộc. Nếu vừa rồi cậu dùng camera đập tôi một chút, nói không chừng còn có thể làm tôi bị thương." Nói xong, cô tiến sát lại một chút, "Như thế nào, người sai khiến cậu không nói cho cậu biết tôi có một chút công phu à. Không phải cô ta bắt cậu đả thương tôi sao?"
Trên mặt đất, mặt của nam phóng viên cứng lại trong chốc lát, đáy mắt khiếp sợ nhìn Mặc Yên.
Mặc Yên đứng lên, Thịnh Tử Tấn vội vàng đi tới, có chút lo lắng hỏi: "Thế nào, em không bị thương chứ?"
Mặc Yên bĩu môi hỏi ngược lại: "Anh đây là đang khinh thường tôi sao?"
Thịnh Tử Tấn an tâm mà cười cười.
"Tiểu Yên Nhi, hiện tại Bạch Tuyết Liên đang ngồi trong chiếc xe hơi màu đen ở góc đường." Lông xù xù đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
"Cô ta xem diễn rất vui vẻ nhỉ," Mặc Yên không có ý tốt, cười, "Lông xù xù, đừng để cho cô ta chạy."
Nói xong, Mặc Yên liền lập tức đi về hướng chiếc xe hơi màu đen ở góc đường. Các phóng viên không rõ nguyên nhân cũng đi theo Mặc Yên.
Bạch Tuyết Liên nhìn thấy Mặc Yên đi về phía mình, trong lòng có dự cảm không lành, vội vàng sai bảo tiểu trợ lý: "Mau lái xe!"
Tiểu trợ lý cũng vội vàng khởi động ô tô, chỉ là không biết lý do vì sao mà không khởi động được, "Không được rồi, Liên tỷ, xe không nổ máy được!"
"Phế vật! Mau khóa cửa xe lại!" Bạch Tuyết Liên nôn nóng lại tức giận phân phó.
Trong chớp mắt, Mặc Yên mang theo một đám người tới, "Mở khóa!" Ra lệnh một tiếng, lông xù xù liền mở khóa, Mặc Yên kéo cửa xe phía sau ra.
"Bạch tiểu thư, trùng hợp như vậy? Cô cũng có việc tới tập đoàn Thịnh Thế à!" Mặc Yên nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng thất thố của Bạch Tuyết Liên, nhịn không được cười.
Bạch Tuyết Liên làm bộ giống như không có việc gì, trả lời: "Doãn đạo diễn, thực trùng hợp, ở chỗ này mà cũng có thể gặp được cô. Tôi vừa vặn muốn đi đến công ty, nên mới đi ngang qua nơi này. Thấy nhiều phóng viên như vậy, tôi nhất thời tò mò, liền dừng lại nhìn xem."