Triều Đại Dận, mùa thu năm Kiến Văn đế thứ mười ba.
Nhạn Nam quan.
Nơi này là biên quan triều Đại Dận, cửa lớn ở phía Tây, quốc gia láng giềng là tiểu quốc Xiêm La. Nơi đây vẫn luôn được hộ quốc đại tướng quân của Úc thị nhất tộc trấn thủ.
Mấy năm trước, phụ tử Úc gia chết trận sa trường, chỉ để lại nữ quyến trong phủ tướng quân. Kiến Văn đế vốn định nhân cơ hội này để thu hồi binh quyền ở Nhạn Nam quan. Nhưng ông ta lại không ngờ rằng nữ nhi Úc Thanh của Úc tướng quân năm ấy mới mười lăm tuổi, thế nhưng lại đưa ra đề nghị muốn đích thân trấn thủ biên quan, gánh vác trách nhiệm của Úc gia. Tuy rằng ở trong lòng Kiến Văn đế âm thầm buồn bực nàng ấy không biết điều, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ hiền từ cùng vừa lòng với nhân tài hậu bối, trong miệng cứ nhắc mãi "Hổ phụ vô khuyển nữ", sau đó nghẹn trong lòng mà đưa hổ phù cho Úc Thanh. Cũng không có biện pháp nào cả, ai bảo tiền triều đã từng có tiền lệ nữ tử tòng quân cơ chứ. Hơn nữa, từ nhỏ Úc Thanh đã luyện tập ra một thân võ nghệ, rất có danh vọng ở trong quân đội Úc gia. Kiến Văn đế chỉ có thể hy vọng nàng ấy không chịu nổi khổ hàn ở biên quan mà nhanh chóng lùi bước.
Nhưng trời không chiều lòng người, Úc Thanh tới biên quan giống như cá gặp nước, đánh trận nào thắng trận đó. Ở trong lòng bá tánh, nàng ấy giống như chiến thần giáng thế. Kiến Văn đế càng thêm sốt ruột, ông ta đành phải lấy việc tuổi tác Úc Thanh nên bàn tới chuyện hôn nhân làm cái cớ, triệu hồi Úc Thanh về kinh, sau đó nghĩ cách lấy lại hổ phù trong tay nàng.
Trên con đường từ biên quan đến kinh thành, có một con thuần bảo mã màu đen (BMW) chạy như bay mà đến, thanh âm "lẹp xẹp lẹp xẹp" không dứt bên tai. Ngồi trên tuấn mã là một nữ tử trẻ tuổi mặc áo giáp.
Lúc này, biểu tình của nàng có chút hoảng hốt, lại trợn mắt khi thấy ánh sáng chiếu vào mắt.
"Lông xù xù! Lần sau ngươi có thể tìm cho ta một mốc thời gian đáng tin cậy được hay không? Ngươi cũng không cần khảo nghiệm phản ứng của ta đâu!" Vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang chạy như bay, xém chút nữa Mặc Yên đã bị ngã từ trên ngựa xuống. Sau khi bình phục tâm tình, Mặc Yên nghiến răng nghiến lợi mà hỏi đầu sỏ gây tội - lông xù xù.
"Ta cũng không nghĩ tới mà! Chúng ta đến quá muộn, một chút nữa thôi thì nữ phụ ác độc sẽ tới công kích ngươi!" Lông xù xù tỏ vẻ chính mình cũng rất bất đắc dĩ. Ai bảo bọn họ ở lại thế giới trước lâu quá làm gì! Vốn dĩ nó đã tính toán kỹ càng, nàng hẳn là phải xuất hiện ở quân doanh. Ai biết nguyên chủ vừa nhận được thánh chỉ liền ngựa không ngừng vó mà khởi hành, đúng là phù hợp với nhân thiết trung quân ái quốc của nàng ấy.
"Hu!" Mặc Yên kéo chặt dây cương để ngựa dừng lại, "Nếu nữ phụ sắp tới đây, vậy ngươi mau nói cho ta biết một chút về cốt truyện đi!"
"..."
Lông xù xù thấy nàng rốt cuộc cũng nói chuyện đứng đắn, vội vàng mở ra cốt truyện của thế giới gốc, chậm rãi lên tiếng.
"Đây là một thế giới cổ đại, Đại Dận là quốc gia lớn nhất, xung quanh có rất nhiều tiểu quốc phụ thuộc. Nữ chủ Úc Thanh trấn thủ Nhạn Nam quan. Đây là biên quan phía Tây của Đại Dận, bên cạnh là tiểu quốc Xiêm La. Lúc trước nơi đây được phụ thân cùng huynh trưởng của Úc Thanh trấn thủ, sau đó bọn họ chết trận sa trường, Úc Thanh liền tự đề nghị để bản thân đi biên quan."
"Hoàng đế muốn thu hồi binh quyền trong tay Úc Thanh, cho nên liền hạ chỉ để Úc Thanh hồi kinh. Nhưng ở trên đường hồi kinh, Úc Thanh bị tập kích nên trọng thương. Người tập kích nàng chính là nữ nhi Tả Phiên Phiên của thừa tướng. Tả Phiên Phiên này ở kinh thành có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, xưa nay đều nhu nhu nhược nhược, phảng phất mang theo tiên khí. Nhưng thực tế nàng ta không chỉ có võ công cao cường, mà thủ đoạn cũng rất âm hiểm độc ác. Nàng ta chính là nữ phụ ác độc bị oán khí ngoại lai bám vào người của thế giới này. Nàng ta lấy đi hổ phù cùng với một miếng ngọc bội từ trong tay Úc Thanh."
"Hổ phù thì không cần phải nói, nó đại biểu cho binh quyền, vô cùng quan trọng. Nhưng thứ đáng nhắc tới phải là lai lịch cùng ý nghĩa của miếng ngọc bội kia. Khi còn nhỏ, Úc Thanh đã cứu một nam hài tử, miếng ngọc bội này là của nam hài tử kia đưa cho nàng ấy. Mà nam hài tử kia lại là Đại hoàng tử Cảnh Thần do tiên hoàng hậu sinh, cũng là biểu ca của Tả Phiên Phiên."
"Úc Thanh kéo theo thân thể trọng thương trở về kinh. Hoàng đế vì nàng ấy mà tổ chức quốc yến. Trong quốc yến, Nhị hoàng tử hướng hoàng đế tỏ vẻ muốn cầu thú Úc Thanh, lại bị Úc Thanh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Mà lúc này, Tả Phiên Phiên đã cầm ngọc bội đến gặp Đại hoàng tử Cảnh Thần. Hai người phát sinh tình cảm, trực tiếp liếc mắt đưa tình ở quốc yến. Vốn dĩ Úc Thanh có hảo cảm với Đại hoàng tử, thấy vậy tất nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, liền uống nhiều thêm vài chén rượu. Ai ngờ lại bị Tả Phiên Phiên thiết kế khiến cho nàng ấy thất thân với Nhị hoàng tử. Bất đắc dĩ, nàng ấy chỉ có thể lấy danh nghĩa trắc phi, nhanh chóng bị đưa đến phủ của Nhị hoàng tử."
"Nhưng Nhị hoàng tử không chỉ có đầu óc ngu si mà tứ chi cũng không phát triển. Hơn nữa, hắn ta háo sắc đã thành tính, cơ thiếp trong phủ đông đảo. Tả Phiên Phiên bày mưu đặt kế để những cơ thiếp đó xung đột với Úc Thanh. Úc Thanh bị hạ độc, thân thể dần dần bị suy nhược."
"Nhưng nhà dột mà còn gặp phải trời mưa. Bên ngoài rất nhanh liền có lời đồn đãi nói rằng Úc Thanh đã làm mất hổ phù, có khả năng thông đồng với địch để phản quốc. Hoàng đế khẩn cấp triệu kiến Úc Thanh, biết được hổ phù thực sự đã mất. Dưới sự giận dữ, Hoàng đế nhốt Úc Thanh vào tử lao, chuẩn bị chọn ngày xử trảm. Úc Thanh dựa vào mối quan hệ lúc trước để truyền tin tức ra bên ngoài, đáng tiếc tất cả đều bị Tả Phiên Phiên thu thập. Hơn nữa, nàng ta còn nhân cơ hội này để diệt trừ thân tín của Úc gia. Tả Phiên Phiên còn tự mình đi đến tử lao để vấn an Úc Thanh, hơn nữa còn cố ý nói cho nàng ấy biết chân tướng. Úc Thanh bị chọc giận, muốn công kích Tả Phiên Phiên, nhưng lại bị nàng ta phản kích lại, phế đi võ công."
"Ngày hành hình đến, Úc Thanh đi lên đoạn đầu đài. Trước khi chết, nàng ấy nhìn thấy Tả Phiên Phiên cùng Cảnh Thần gắn bó bên nhau trong đám người, vô cùng ân ái. Nàng ấy nhìn thấy Tả Phiên Phiên nhìn mình khiêu khích cùng khinh thường, ánh mắt nàng hạ xuống, mang theo hận ý cùng tuyệt vọng, đầu mình hai nơi."
Lông xù xù nói xong cốt truyện gốc, chính nó cũng thổn thức không thôi. Một trung thần lương tướng, cứ như vậy mà chết thê thảm ở trong âm mưu quỷ kế.
"Con ngựa chiến mà ngươi đang ngồi có tên là Vô Ảnh, tốc độ rất nhanh, hơn nữa lại cực kỳ có linh tính. Úc Thanh không mang nó về kinh thành. Nhưng sau khi Úc Thanh chết, nó chở thi thể của Úc Thanh vào núi sâu rừng già, cũng không còn xuất hiện."
Nghe được lời này, Mặc Yên duỗi tay sờ sờ đầu ngựa. Vô Ảnh thấy thế rất là cao hứng, hất cái đuôi sau đó kêu lên một tiếng.
"Lúc này, ngoại trừ Tả Phiên Phiên, ta còn có nhiệm vụ gì?"
"Điều tra rõ nguyên nhân chết trận của phụ thân cùng huynh trưởng của Úc Thanh, bảo hộ bá tánh ở biên quan."
Mặc Yên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nàng nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa. Mặc Yên hô lên một tiếng, Vô Ảnh liền chạy đi, rất nhanh liền biến mất ở trong rừng cây.
"Ngươi phóng ngựa đi làm cái gì? Còn phải lên đường nữa mà!" Lông xù xù khó hiểu hỏi.
"Không phải ngươi nói Tả Phiên Phiên chờ ta không xa ở phía trước hay sao. Ta đây liền đi gặp nàng ta. Đao kiếm không có mắt, làm Vô Ảnh bị thương thì biết làm sao?" Mặc Yên tỏ vẻ đương nhiên nói.
Lông xù xù: Cảm giác về sau, địa vị của con ngựa này sẽ không bình thường..
Không thể không nói, lông xù xù đã đoán đúng chân tướng!
Lúc này, ở bên trong rừng rậm cách nơi này không xa, một đám hắc y nhân che mặt ẩn nấp ở một nơi tối tăm, lẳng lặng chờ đợi mục tiêu đến.
Có lẽ hắc y nhân dẫn đầu đã chờ đến mức không còn kiên nhẫn, ngữ khí lạnh băng hỏi: "Sao lại thế này? Có phải tin tức của ngươi có sai lầm rồi hay không. Sao Úc Thanh còn chưa xuất hiện?" Người này chính là nữ nhi của thừa tướng - Tả Phiên Phiên.
Hắc y nhân bên cạnh lập tức cúi đầu, cung kính trả lời: "Chủ tử, có lẽ là trên đường trì hoãn thời gian, thỉnh ngài chờ thêm một chút."
Tả Phiên Phiên liếc mắt nhìn thủ hạ một cái, "Tin tưởng ngươi thêm một lần. Tốt nhất ngươi nên bảo đảm trong vòng hôm nay Úc Thanh có thể xuất hiện, nếu không ngươi liền tự sát đi!"
Thủ hạ nghe xong lời này, trên người ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng cũng càng thêm căm hận đối với Úc Thanh.