"Doãn! Diệu! Nhan! Cái nha đầu chết tiệt kia! Con chạy đến chỗ nào vậy? Hả? Điện thoại cũng không gọi được! Con làm vậy là muốn mẹ sợ chết à! Đời trước tôi tạo cái nghiệt gì đây chứ! Sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy! Cả ngày không thấy bóng dáng! Sinh con còn không bằng sinh một khối thịt kho tàu!" Doãn mẫu nói vài tiếng liền khóc lên.
Mặc Yên cạn lời mà nhìn Thịnh Tử Tấn hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến thịt kho tàu?"
Nào biết Doãn mẫu tai thính nghe được, bà lập tức nói tiếp: "Sao lại không có quan hệ! Thịt kho tàu ăn vào trong bụng liền không rời khỏi. Đâu giống con, sau khi chạy ra khỏi bụng liền không thấy bóng dáng!"
"Người muốn ăn thịt kho tàu chứ gì! Người bị cao huyết áp, ăn không được!" Mặc Yên lập tức đoán trúng thâm ý trong lời nói của Doãn mẫu.
Doãn mẫu bị nghẹn một chút, phản bác: "Ai nói ta ăn không được! Ăn một hai miếng vẫn có thể!"
"Được, được, được", Mặc Yên thỏa hiệp, "Vậy con nói với cô của A Tấn, nói cô chuẩn bị một bàn thịt kho tàu, để đêm nay người có thể ăn đủ. Có chuyện gì thì chờ đến buổi tối gặp nhau rồi hẵng nói."
"Như thế còn được." Doãn mẫu nói thầm trong miệng, "Đêm nay liền gặp!" Nói xong, liền cúp điện thoại.
"Em lừa gạt bác gái cũng thật quen miệng!" Thịnh Tử Tấn cười nói.
"Mẹ của em ấy mà, chỉ cần nói qua một chuyện khác, bảo đảm bà sẽ quên mất vừa nãy tức giận vì cái gì." Mặc Yên không nhận ra được vừa nãy cô gọi Doãn mẫu là mẹ. Bởi vì cô thực sự cảm nhận được tình thương của mẹ từ trên người Doãn mẫu, loại tình cảm này khiến cô quyến luyến.
Rất nhanh liền đến buổi tối, người lái xe tới đón bọn họ chính là Lương trợ lý lâu rồi không thấy.
Vừa nhìn thấy Mặc Yên, Lương trợ lý liền tươi cười đầy mặt, giống như nhìn thấy Bồ Tát sống, "Doãn tiểu thư, đã lâu không gặp!"
"Lương trợ lý dạo này thế nào?" Hiện tại, Mặc Yên không có việc gì làm, liền cùng cậu ta nói chuyện phiếm.
"Tốt! Mọi thứ đều tốt! Chỉ là không thấy Doãn tiểu thư, không khí trong công ty đều nặng nề. Mọi người đều ngóng trông Doãn tiểu thư lại đến công ty. Mọi người đều nhớ cô, đặc biệt là Thịnh tổng của chúng tôi. Cô không ở đó, cả ngày Thịnh tổng đều banh một khuôn mặt, ngay cả cười cũng không có, cũng không ăn cơm đúng giờ. Tôi làm trợ lý, nhìn cũng thấy đau lòng." Lương trợ lý vừa nói vừa nhìn lén sắc mặt của ông chủ nhà mình thông qua kính chiếu hậu. Nhìn thấy biểu tình nhu hòa của hắn, lúc này cậu ta mới yên lòng.
"Dạo gần đây em rảnh, mỗi ngày đều có thể đến công ty. A Tấn, mọi người nỗ lực làm việc như vậy, anh còn không phát lì xì ngợi khen một chút. Còn có Lương trợ lý, mỗi ngày không chỉ nhọc lòng chuyện công việc, mà còn phải quan tâm đến sinh hoạt của anh, cũng nên tăng tiền lương cho cậu ta rồi!" Mặc Yên quay đầu lại nói với Thịnh Tử Tấn.
"Phu nhân nói đúng, anh liền làm như vậy." Khóe miệng Thịnh Tử Tấn mỉm cười, đáp, "Lương trợ lý nghe phu nhân nói không, mau nắm chặt thời gian mà làm đi!"
"Lời phu nhân nói chính là thánh chỉ, tôi nhất định làm tốt! Tôi thay mặt nhân viên công ty cảm ơn phu nhân!" Lương trợ lý cực kỳ có ánh mắt mà nói tiếp.
Mặc Yên bị hai người này trái một câu phu nhân, phải một câu phu nhân gọi đến thuận miệng. Cô cũng không biết phản ứng như thế nào, cuối cùng đành phải quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, làm bộ thưởng thức cảnh đêm, chỉ lưu lại cho Thịnh Tử Tấn một vành tai đỏ hồng.
Rất nhanh, xe liền đến trang viên Lan Tử La. Lần này không có người hầu dẫn dắt, đám người Mặc Yên xuống xe liền ngựa quen đường cũ mà đi vào.
Lại một lần nữa đi vào trang viên Lan Tử La, người cần gặp cũng không giống trước, tâm thái cũng không giống trước. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thân phận của Mặc Yên cũng không giống như lần trước. Lần đó, cô cùng Thịnh Tử Tấn còn trong giai đoạn ái muội, lúc ấy cô vẫn còn là vị hôn thê của Lâm Dật Hiên! Nghĩ đến Lâm Dật Hiên, không biết tra nam kia như thế nào rồi.
Mặc Yên quay đầu nhìn về phía Thịnh Tử Tấn, Thịnh Tử Tấn ngầm hiểu, có chút chua chua nói: "Anh biết là em sẽ nhớ tới Lâm Dật Hiên." Nói xong, hắn liền cho Lương trợ lý một ánh mắt.
Lương trợ lý nhận được ánh mắt của ông chủ nhà mình, nói tiếp: "Lâm Dật Hiên à, sau khi nhà hắn phá sản liền mơ màng hồ đồ cả ngày. Hắn muốn đi tìm việc làm, lại không thể bỏ xuống được mặt mũi thiếu gia. Hắn đến tìm bằng hữu trước kia để xin giúp đỡ, kết quả mọi người đều sợ tránh không kịp. Lần tiếp theo nhìn thấy hắn, cả người hắn trở nên vô cùng tối tăm. Lần trước, phu nhân bị bôi đen ở trên mạng cũng có bút tích của Lâm Dật Hiên. Hắc hắc, chúng tôi tìm người vạch trần hắn, còn đem chuyện hắn làm từ trước đến nay, nói có sách mách có chứng đăng lên trên mạng, khiến hắn trở thành chuột chạy qua đường. Nghe nói gần đây hắn có vẻ thân thiết với con gái của một nhà giàu mới nổi, cũng là dựa vào gương mặt không tồi kia của hắn. Bất quá, nhà giàu mới nổi kia thật ra là một người có máu bạo lực, mỗi ngày Lâm Dật Hiên trôi qua đều không tốt. Người phụ nữ nhà giàu mới nổi kia không hài lòng liền sẽ đánh hắn tơi bời!"
"Thì ra là có nhiều chuyện như vậy! Bất quá, biết hắn sống không tốt, tôi liền an tâm rồi!" Mặc Yên kéo tay Thịnh Tử Tấn, nhanh chóng nịnh nọt.
Khi nói chuyện, ba người nhìn thấy phía xa có một mỹ nam tử phong thần tuấn lãng đang đi tới, phong độ nhẹ nhàng. Không phải Phó Thanh Trần thì là ai. "Anh họ, chị dâu, hai người đã tới rồi! Ai da, đây không phải là Lương trợ lý sao! Cậu làm bóng đèn chất lượng kém, lóe mù mắt bổn thiếu gia rồi!"
Mặc Yên: Quả nhiên, người này chỉ có thể nhìn từ xa, không nên bắt chuyện, một khi mở miệng thì không còn một chút khí chất nào.
Lương trợ lý tính tình tốt mà cười cười, "Phó thiếu, hôm nay tôi tới là để cọ cơm!"
Phó Thanh Trần ôm bả vai Lương trợ lý, "Hóa ra là vậy! Tôi đây còn đang lo không có ai bồi tôi uống rượu!" Nói xong liền cười gian.
Mọi người đi đến đình viện. Mặc Yên còn muốn chờ cô của Thịnh Tử Tấn, nhưng lại bị Doãn mẫu túm đến một bên để dạy bảo. Lần này, Doãn phụ cũng chỉ đứng nghe bên cạnh Doãn mẫu. Mặc Yên thật vất vả nghe xong giáo huấn, trở về liền bị cô của Thịnh Tử Tấn giục hôn. May mắn là Thịnh Tử Tấn đã chuyển đề tài.
Thời gian cứ bình tĩnh trôi qua như vậy, ratings gameshow của Mặc Yên lại tăng cao. Phó đạo diễn Lưu Thành thương nghị cùng Mặc Yên về việc quay chụp《 Thời gian nguy cơ 》 mùa hai. Lúc này đây, rất nhiều minh tinh nổi tiếng hướng cành ôliu cho Mặc Yên, tỏ vẻ hy vọng có thể tham dự. Sau khi Mặc Yên thương nghị cùng đoàn đội, chọn trúng mấy người trong đó. Đương nhiên, đối với lời đề nghị của Lâm Mạn lúc trước, mùa hai Mặc Yên vẫn để lại cho cô ấy một vị trí.
Mấy tháng sau, nhân viên công tác của《 Thời gian nguy cơ 》lại gặp nhau ở một đại trạch âm trầm đáng sợ. Chuyện xưa của mùa hai càng thêm mạo hiểm kích thích, cũng càng khảo nghiệm kỹ thuật diễn của diễn viên.
Mặc dù đang đứng ở một cái sân vô cùng thê lương lụi bại, nhưng trên mặt nhân viên công tác đều tràn đầy nụ cười. Không khí vô cùng hài hòa, làm diễn viên mới tới đều cảm giác rất là ngạc nhiên.
Thời điểm Mặc Yên đến, Lâm Mạn vội vàng chào đón, đứng bên người cô ấy chính là tiểu trợ lý lúc trước của Bạch Tuyết Liên.
"Nữ thần! Cô đã đến rồi! Tôi nhớ cô muốn chết!" Lâm Mạn giống như nhìn thấy người trong lòng của chính mình, đột nhiên nhào về phía Mặc Yên. Mặc Yên phải lui về phía sau vài bước mới có thể đứng vững thân thể.
Tiểu trợ lý cũng theo sát sau đó mà chạy tới. Mấy tháng không thấy, trong mắt cô ấy không còn khôn khéo tính kế như lúc trước, ánh mắt trong trẻo, tinh thần phấn chấn bồng bột, cuối cùng cũng có bộ dáng của tiểu cô nương hoạt bát!
Tiểu trợ lý đi đến gần, nhìn về phía Mặc Yên, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng thiện ý, vừa cẩn thận vừa vô cùng chân thành nói: "Doãn đạo diễn, cảm ơn cô!"