Sau
"Hôm nay không được, chút nữa anh còn có việc phải đi đến thư phòng gấp, hôm khác đi." Sắc mặt Thịnh Tử Tấn vẫn như thường, một chút cũng không có giác ngộ của người bị đùa giỡn, mặt cũng không đỏ lên một chút nào.
Mặc Yên bĩu môi, thầm nghĩ: Chỉ cần không cảm thấy xấu hổ, liền không ai có thể làm mình xấu hổ, đây đúng là một câu nói hay! Làm như ta thực sự mời hắn vậy!
Không thèm nhìn người nào đó, Mặc Yên khí thế bừng bừng mà đi tắm rửa.
Thịnh Tử Tấn nhìn bóng dáng giận dỗi ngạo kiều của cô, cảm thấy có chút vui vẻ. So với bộ dáng thông minh tuyệt đỉnh, độc lập cường hãn không có gì làm khó được, hắn càng thích cô như bây giờ hơn, thỉnh thoảng ồn ào với hắn, bộ dáng tiểu tính tình nói đi liền đi, như vậy liền có cảm giác quan hệ của bọn họ càng thêm thân mật.
Chờ đến khi Mặc Yên ra khỏi phòng tắm, Thịnh Tử Tấn đã không còn ở trong phòng, cũng không biết hắn có việc gì gấp, buổi tối còn muốn đi thư phòng.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình bị rơi xuống thế hạ phong, tròng mắt Mặc Yên liền chuyển động. Cô khóa cửa lại, lên giường, trong lòng cười hì hì nghĩ, đêm nay cô phải ngủ trên giường của Thịnh Tử Tấn, làm hắn không có giường để ngủ!
Lông xù xù biết được ý tưởng của cô: Chậc chậc, người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu, quả thực chỉ số thông minh liền bằng không! Người ta lớn như vậy rồi, không vào phòng được thì không biết tùy tiện tìm một cái phòng ngủ khác sao..
Có thể là cảm xúc ghét bỏ của lông xù xù quá mức mãnh liệt, Mặc Yên đã nhận ra dao động cảm xúc của nó, nhưng cô lại nhớ tới một sự kiện khác.
"Lông xù xù, ở bãi đỗ xe ngươi có cảm giác được cái gì hay không?"
Lông xù xù còn tưởng rằng tiểu tâm tư của chính mình bị phát hiện, sợ tới mức mau chóng thu liễm lại, không nghĩ tới cô cũng không nhận ra cái gì, lá gan liền lớn trở lại. Nghe được vấn đề của cô, nó có chút khinh thường nói: "Còn không phải là ác niệm của Bạch Tuyết Liên hay sao!"
"Hả?" Mặc Yên có chút kinh ngạc, "Bạch Tuyết Liên tự mình tới?"
"Không phải sao, hiện tại bên người cô ta cũng không có ai có thể dùng được, không đích thân đến thì cô ta phải làm sao."
"Cô ta đến làm gì?"
"Chỉ chụp lén mấy tấm ảnh mà thôi."
"Xem ra sự yên bình này rất nhanh sẽ bị đánh vỡ." Mặc Yên lẩm bẩm nói.
Lông xù xù thấy Mặc Yên lâm vào trầm tư, nghĩ cũng không có chuyện gì của nó, liền chuẩn bị ngủ. Không nghĩ tới nó vừa mới có động tác, đã bị gọi lại, "Ngươi vừa mới chửi thầm ta cái gì, ta có chỗ nào làm ngươi ghét bỏ như vậy?"
Thanh âm âm trầm của Mặc Yên truyền đến, lông xù xù bị dọa đến mức cả người dựng lông thẳng đứng. Xong việc rồi mới tính sổ đúng thật đã làm cho thú ta khó lòng phòng bị, nó túm chùm lông run rẩy mà đáp: "Ta sai rồi, không có lần sau." Nói xong, không đợi Mặc Yên phản ứng liền lập tức che chắn liên hệ, nó cuộn mình lại thành một cục tròn rồi chui vào trong ổ chăn.
Mặc Yên không khống chế được mà bật cười, rốt cuộc cô cũng tìm được một người, à không, một thú có thể trêu chọc.
Thịnh Tử Tấn rời khỏi thư phòng liền lập tức trở về phòng. Hắn đẩy cửa lại phát hiện không đẩy ra được, lắc đầu cười cười, trở về thư phòng cầm chìa khóa mở cửa, thấy người nằm ở trên giường, đáy mắt hắn nổi lên ánh sáng nhu hòa, hắn đi đến trước giường, xốc chăn rồi lên giường.
Mặc Yên mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác được có một hơi nóng truyền lại, cô liền theo bản năng mà chui vào nơi có hơi ấm.
Thịnh Tử Tấn ôm người nào đó đang ngủ ngon lành vào trong ngực, hôn hôn cái trán, hôn hôn khuôn mặt, sau đó lại cầm lấy tay của người nào đó đặt ở bên miệng hôn hôn, cảm thấy mỹ mãn rồi mới đi ngủ.
Nếu lông xù xù nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thán nó lại trong sáng quá rồi. Chỉ số thông minh của người này làm gì có giảm xuống, rõ ràng chính là tiểu tình thú giữa các cặp đôi. Quả nhiên, thú độc thân như nó không thể lý giải.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương trợ lý tới liền ấn chuông cửa, hắn đã đợi đến sát giờ mới đến quấy rầy, để cho ông chủ và bà chủ nhà mình có thời gian thân mật.
Nhưng mà sự tình lại hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng. Thời điểm hai người cùng chung chăn gối cả đêm vừa mới tỉnh lại, Mặc Yên có chút không bình tĩnh. Thời gian còn lại, hai người phảng phất giống như hai vợ chồng già, nên làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không có bong bóng màu hồng, cũng thực thần kỳ.
Lương trợ lý lái xe đưa hai người đến tập đoàn Thịnh Thế. Mặc Yên rốt cuộc cũng rảnh rỗi, cô muốn bồi bên người bạn trai nhà mình, làm đúng chức trách của một người bạn gái.
Đột nhiên, điện thoại của Mặc Yên cùng Thịnh Tử Tấn đồng thời vang lên. Hai người liếc nhau, phát hiện có điểm bất thường, liền nhận cuộc gọi. Giọng nói của Phó Thanh Trần cùng Lâm Mạn từ trong điện thoại truyền ra.
"Doãn đạo diễn, không tốt rồi, trên mạng có tin tức nói rằng Bạch Tuyết Liên đã chết, còn nói là do cô hại chết, nói sau lưng cô có kim chủ là Thịnh tổng của tập đoàn Thịnh Thế chống lưng, cho nên mới không bị bắt!" Sáng nay Lâm Mạn rảnh rỗi không có việc gì, liền giống như cũ mà xem tin tức bát quái. Ai biết vừa mở trang web ra liền thấy được tin tức khó có thể tin như vậy. Hơn nữa, chuyện này còn có quan hệ với thần tượng Doãn đạo diễn của chính mình. Cô ấy e sợ thần tượng sẽ xảy ra chuyện, nên liền lập tức gọi điện thoại cho Mặc Yên.
"Tôi đã biết, cảm ơn cô, Lâm Mạn." Giọng nói của Mặc Yên không có chút phập phồng nào, giống như đã sớm biết.
"Vậy cô nhớ chú ý một chút. Tôi thấy cha mẹ Bạch Tuyết Liên khóc rống ở trên mạng, tôi nghĩ rằng có khả năng bọn họ sẽ tìm tới cô." Lâm Mạn luôn có một loại tín nhiệm kỳ lạ đối với idol nhà mình. Trước nay cô ấy cũng chưa từng hoài nghi rằng Doãn đạo diễn có khả năng thật sự đánh chết Bạch Tuyết Liên giống như trên mạng nói.
Một đầu khác, Phó Thanh Trần mang đến tin tức xấu, rõ ràng càng nghiêm trọng hơn.
"Anh, đã xảy ra chuyện! Có người gọi điện thoại cho Cục Quản lý Dược phẩm, nói công ty dược của tập đoàn Thịnh Thế tiêu thụ thuốc giả. Sáng sớm, Cục Quản lý Dược phẩm cùng Cục Công An đã dẫn người niêm phong công ty dược. Trong lúc tiến hành kiểm nghiệm dược phẩm, ở một rương thuốc sắp được đưa đến bệnh viện đã đo lường ra ma túy. Hiện tại, các bệnh viện hợp tác đều yêu cầu lui hàng, cho rằng dược phẩm mà tập đoàn Thịnh Thế cung cấp cho người bệnh đều là ma túy. Họ đang đứng ở trước cửa tập đoàn Thịnh Thế đại náo.." Mấy ngày nay Phó Thanh Trần vẫn luôn trợ giúp Thịnh Tử Tấn tra tìm người có khả năng nhằm vào tập đoàn Thịnh Thế. Cậu ta vừa mới tra được công ty dược của Thịnh Thế có chuyện không ổn, nhưng không nghĩ rằng đối phương có chuẩn bị mà đến, so với cậu ta còn nhanh hơn một bước, cho nên mới dẫn tới cục diện hiện tại.
Thịnh Tử Tấn lạnh lùng nói: "Chuyện này anh sẽ xử lý, cậu cứ tiếp tục tra người mà anh đã nói đi."
Phó Thanh Trần dừng một chút, có chút không xác định mà nói: "Anh, anh thật sự cho rằng là ông ta sao? Nhưng vì cái gì mà ông ta.." Không phải Phó Thanh Trần không tin phán đoán của anh họ cậu ta, chỉ là trong lúc nhất thời cậu ta không thể tiếp thu được. Bởi vì chuyện này mà tối hôm qua cậu ta còn cãi nhau với anh họ một trận. Tuy rằng chỉ là cậu ta đơn phương cãi cọ, anh họ cậu ta vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ cậu ta rống to.
Thịnh Tử Tấn không trả lời nghi vấn của Phó Thanh Trần mà cúp điện thoại, quay đầu đối diện với Mặc Yên.
"Bão táp tới rồi, em đã chuẩn bị tốt!" Mặc Yên cười cười, vươn tay.
Thịnh Tử Tấn gắt gao nắm lấy tay Mặc Yên.
Lương trợ lý đã nghe được toàn bộ quá trình, sợ tới mức ngừng xe ở ven đường. Một lúc sau, cậu ta nghe Thịnh Tử Tấn nói: "Đến công ty."
Lương trợ lý thấy bộ dáng của ông chủ cùng bà chủ, cậu ta cũng dần ngừng sợ hãi. Sợ cái gì, cùng lắm thì cậu ta lại tiếp tục theo chân ông chủ lập nghiệp một lần nữa. Trong lòng nghĩ như vậy, cậu ta cũng không có bất luận băn khoăn gì nữa mà lái xe đến tập đoàn Thịnh Thế.
Trong một căn phòng cũ nát ở vùng ngoại thành, người đàn ông nhìn thấy tin tức của công ty dược Thịnh Thế, trên mặt hiện lên nụ cười vừa lòng. Nhưng đến khi ông ta nhìn thấy tin tức khi kiểm tra dược phẩm đã đo lường ra ma túy, trong nháy mắt sắc mặt liền âm trầm xuống. Ông ta xoay người kéo đầu tóc của Bạch Tuyết Liên, một tay túm cô ta xuống mặt đất.
"..."
Bạch Tuyết Liên đau đến mức hét thảm một tiếng.
"Bang!" Người đàn ông cho Bạch Tuyết Liên một cái tát, "Chuyện ma túy là thế nào? Tao bảo mày đổi thuốc giả thành ma túy khi nào? Hả?"