Mặc Yên chớp chớp mắt, bởi vì đề tài đột nhiên thay đổi làm cho ngốc, sau khi phản ứng lại cũng cảm thấy cạn lời. Vốn dĩ là bầu không khí khẩn trương nghiêm túc, lại bị một câu nói của Thịnh Tử Tấn làm cho gián đoạn, nháy mắt liền trở nên nhẹ nhàng.
Không nghe được Mặc Yên đáp lại, Thịnh Tử Tấn cũng không hề chờ đợi, "Được rồi, anh biết em rất lo lắng cho anh," nói xong, hắn đi đến trước mặt Mặc Yên, một tay đỡ sau lưng Mặc Yên, một cái tay khác đặt ở gáy cô, cứ như vậy đem Mặc Yên ôm vào trong ngực, "Em phải biết rằng, chỉ cần em bình an, anh liền không sợ hãi cái gì."
"A Tấn." Mặc Yên dán mặt vào ngực Thịnh Tử Tấn, nhẹ giọng gọi hắn.
"Ừ?" Thịnh Tử Tấn cũng nhẹ giọng đáp lại.
Mặc Yên kéo ra một chút khoảng cách, nhìn thẳng Thịnh Tử Tấn, biểu tình nghiêm túc lại kiên định, "Chỉ cần có em ở đây một ngày, sẽ không để ai có khả năng thương tổn anh."
Trong lòng Thịnh Tử Tấn trào ra từng luồng nước ấm, giống như bất tận. Người phụ nữ trong ngực chính là tình cảm chân thành của cuộc đời hắn, mà người phụ nữ hắn yêu cũng yêu hắn sâu sắc. Đối với hắn, không có gì có thể hạnh phúc hơn so với giờ phút này.
Thịnh Tử Tấn cúi đầu, dùng trán chống lên trán Mặc Yên, ngón cái đặt ở sau gáy Mặc Yên, lặp lại vuốt ve đằng sau tai cô, cười đến ôn nhu lại sủng nịch, "Chúng ta bảo vệ nhau."
Mặc Yên: . Người này học nói lời âu yếm từ trong sách sao, mỗi lần đều bị hắn nói cho cạn lời!
Ngón cái của Thịnh Tử Tấn có rất nhiều động tác nhỏ, luôn thích sờ soạng làn da lộ ra ở bên ngoài của Mặc Yên, thật giống như đang xác nhận người này là vật sở hữu của hắn. Có khi Mặc Yên cũng sẽ bởi vì bị sờ ngứa mà ngăn hắn lại, nhưng mà cũng có khi không cản. Dần dần, Mặc Yên cũng liền tùy hắn, dù sao cũng không phải cái vấn đề gì lớn, còn không phải chỉ bị sờ vài cái thôi sao!
Mặc Yên đã tăng ca nhiều ngày, chương trình cơ bản cũng quay chụp xong rồi, đang làm công tác kết thúc. Chờ đến khi toàn bộ đều hoàn thành, không lâu liền phải quảng bá ở trên mạng, cho nên công tác hậu kỳ cũng đặc biệt quan trọng.
Sau khi Thịnh Tử Tấn cho người truyền lời, bọn họ cũng không tìm được người đàn ông thần bí xuất hiện ở bệnh viện ngày đó, cũng không có phát hiện có người muốn tổn hại Thịnh thế. Trên mạng cũng không có tin tức gì lớn, nhiều lắm cũng chỉ là minh tinh nào xuất quỹ, hoặc là hoa đán nổi tiếng nào đó có thai, đám phóng viên giải trí cũng ra sức tuyên truyền để thu hút được sự chú ý của cư dân mạng, cái này làm cho Mặc Yên càng thêm cẩn thận, cảm thấy chuyện này giống như bình yên trước cơn bão.
Loại lo sợ bất an này vẫn luôn âm ỉ cho đến khi hoàn thành quay chụp, làm lễ đóng máy.
Để chiêu đãi mọi người, Mặc Yên cố ý làm lễ đóng máy ở đại tửu lâu Như Ý. Đại tửu lâu Như Ý này thật ra có chút lai lịch, nghe nói nó đã từng trải qua lễ rửa tội trong thời chiến, đã tồn tại hơn trăm năm, cũng coi như một địa danh nổi tiếng của thành phố này.
Thời điểm Mặc Yên được nữ phục vụ dẫn vào phòng, mới biết được phòng mình chọn đã bị người khác thay đổi, hơn nữa còn đổi thành một phòng bao xa xỉ, lấp lánh ánh vàng. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đây khẳng định là do Thịnh Tử Tấn làm. Quả nhiên, Mặc Yên vừa vào cửa, liền thấy Thịnh tổng bị mọi người vây quanh ở trung tâm, cười thân thiết.
Mặc Yên: Không biết Lương trợ lý nhìn thấy ông chủ nhà hắn thân thiện như vậy sẽ có cảm tưởng như thế nào..
"Đạo diễn tới, đạo diễn tới!" Có nhân viên công tác tinh mắt nhìn thấy Mặc Yên. Mọi người lập tức vứt bỏ Thịnh tổng, đi lên vây quanh Mặc Yên. Thịnh Tử Tấn ngồi ở vị trí trung tâm cũng xoay người lại, mỉm cười nhìn cô, giống như đang nói "Nhìn thấy anh có vui không?".
Mặc Yên bị hắn nhìn đến mức gương mặt nóng lên, lại giống như không có việc gì mà chào hỏi mọi người, thậm chí còn giống như đám camera man bên cạnh, khí thế ngất trời.
So sánh với tiệc đóng máy náo nhiệt bên này, giờ phút này căn phòng nhỏ ở ngoại ô có vẻ phá lệ quạnh quẽ. Trước mặt Bạch Tuyết Liên là một đôi vợ chồng trung niên, đúng là cha mẹ ruột của cô ta.
Trước nay cô ta chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ đối với người khác, bao gồm Lâm Dật Hiên mà cô ta đã từng yêu đương ở trường học. Lâm Dật Hiên cũng từng hỏi cô ta, cô ta cũng chỉ trả lời hàm hồ rồi bỏ qua. Bởi vì cô ta vẫn luôn cảm thấy có cha mẹ như vậy là một điều hổ thẹn.
Cũng không phải bởi vì cha mẹ cô ta đã làm ra việc xấu xa gì, chỉ là bởi vì thân phận bần cùng của bọn họ. Đứng cùng bọn họ ở trước mặt người khác, cô ta luôn có cảm giác kém một bậc. Cũng bởi vậy, cô ta đối với xuất thân giàu có của Doãn Diệu Nhan càng thêm tràn ngập oán hận cùng ghen ghét.
Sau khi cô ta trưởng thành, cơ bản đều không trở về nhà. Cô ta ra nước ngoài, sau một thời gian lại về nước, luôn hao hết tâm lực ở trên người Lâm Dật Hiên. Tính ra, đã rất nhiều năm cô ta không gặp qua cha mẹ của chính mình. Nhưng mà giờ phút này, nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ không lên được mặt bàn của bọn họ, trong lòng Bạch Tuyết Liên vẫn cứ tràn ngập không vui, không có một chút ăn năn nào.
"Tiểu Liên, thân thể của con có nơi nào không thoải mái hay không?" Bạch mẫu cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua con gái. Thấy Bạch Tuyết Liên chau mày, bà có chút lo lắng hỏi.
"Tôi thật sự ổn!" Bạch Tuyết Liên không kiên nhẫn mà lạnh giọng trả lời.
"Hôm nay tìm hai người tới là có chuyện để hai người đi làm." Bạch Tuyết Liên rất nhanh nói ra kế hoạch. Cô ta một chút cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy hai khuôn mặt này, bởi vì bọn họ thời thời khắc nhắc nhở cô ta, xuất thân của cô ta có bao nhiêu thấp hèn, cô ta không bằng Doãn Diệu Nhan!
Bạch phụ Bạch mẫu nghe xong kế hoạch của Bạch Tuyết Liên, liên tục xua tay không đáp ứng.
Bạch Tuyết Liên đã dùng hết kiên nhẫn, thấy bọn họ không hiểu chuyện như vậy, chỉ có thể mở miệng uy hiếp: "Tôi không phải là con gái của hai người sao! Tôi bị người khác khi dễ mà hai người cũng mặc kệ! Được rồi, nếu hai người không làm theo kế hoạch của tôi, hai người sẽ không bao giờ được nhận lại đứa con gái này nữa! Các người cứ coi như tôi đã chết rồi đi!"
Bạch phụ Bạch mẫu vừa nghe con gái nói như vậy, liền sốt ruột, không có cách nào khác đành phải đáp ứng yêu cầu.
Bạch Tuyết Liên thấy uy hiếp thành công, một giây cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy bọn họ, vội vàng đuổi Bạch phụ Bạch mẫu đi.
Đối với kế hoạch của Bạch Tuyết Liên, Mặc Yên hoàn toàn không biết gì cả. Giờ phút này, cô còn đang ở tiệc đóng máy ăn uống linh đình cùng mọi người, hoàn toàn không có ý thức được sắp sửa sẽ có một nguy cơ lớn đánh úp lại.
"Đạo diễn, khi nào thì cô quay mùa hai vậy? Tôi vẫn còn muốn đi theo cô!" Nữ diễn viên Lâm Mạn – người đã từng xung đột với Bạch Tuyết Liên – cao hứng phấn chấn hỏi. Từ lúc Doãn đạo diễn cơ trí vả mặt Bạch Tuyết Liên, giúp cô ấy báo thù, cô ấy liền biến thành tiểu mê muội trung thành của Doãn đạo diễn.
"Như thế nào? Lâm Mạn tỷ, không phải là chị coi trọng Doãn đạo diễn của chúng ta chứ! Vậy thì đáng tiếc thật, Doãn đạo diễn đã là hoa có chủ!" Chuyên viên trang điểm tiểu Trương trêu chọc Lâm Mạn. Mọi người ở bên nhau quay chụp lâu như vậy, đã sớm trở thành bạn tốt, trước nay đều chưa thấy qua ekip nào hài hòa như vậy.
"Đúng thì thế nào? Tôi chính là thích Doãn đạo diễn! Tôi là fan não tàn của Doãn đạo diễn!" Từ trước đến nay, Lâm Mạn vẫn luôn thẳng tính. Cho nên, cô ấy liền nói thẳng ra trước mặt mọi người cùng idol của chính mình.
Idol Mặc Yên: Ta cũng rất thích tiểu cô nương này!
Thấy Thịnh Tử Tấn ở bên cạnh dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô, Mặc Yên giật mình một cái, nghiêm mặt nói: "Để xem hiệu quả quảng bá của chương trình như thế nào đã. Nếu người xem hưởng ứng tốt, chúng ta liền sắp xếp để quay tiếp mùa hai!"
Mọi người vừa nghe Doãn đạo diễn nói như vậy, càng thêm nhiệt tình cùng vui vẻ, hơn nữa còn có xu hướng không say không về.
Trên đường, Mặc Yên đi tranh toilet, ra tới cửa liền nhìn thấy Thịnh Tử Tấn chờ cô ở hành lang. Cô đang muốn đi ra phía trước nói cái gì đó, đã bị một giọng nữ kinh hỉ đoạt trước.