Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 15: Đạo Diễn Tổng Nghệ (15) - Ăn Cơm




Sự việc ở phòng phát sóng trực tiếp rất nhanh liền được truyền ở trên mạng, một loạt cách làm của Bạch Tuyết Liên cũng làm đổi mới nhận thức của người xem.

【 Người phụ nữ này cũng thật biết giả vờ, quả là không thẹn với tên của cô ta -- bạch liên hoa 】

【 Cô ta giống như một người đàn bà đanh đá, ai đến cũng mắng. Tiểu trợ lý thật là đáng thương 】

【 Loại người này mau cút ra khỏi giới giải trí 】

【 Kiên quyết chống lại Bạch Tuyết Liên 】

Trên mạng một mảnh chửi rủa, quần chúng phẫn nộ, Bạch Tuyết Liên nghiễm nhiên trở thành một hiện tượng mà mọi người đòi đánh. Tuy rằng cô ta ở dưới trướng công ty giải trí Tinh Quang do Lâm Dật Hiên quản lý, nhưng quyền đưa ra quyết sách cuối cùng cũng không thuộc về một mình Lâm Dật Hiên. Huống hồ, hiện tại hắn đang đi công tác ở nước ngoài, không có ở trong nước, cho nên công ty đưa ra quyết định cuối cùng là đóng băng Bạch Tuyết Liên, cũng đã tuyên bố ở trên mạng.

Cư dân mạng hoan hô reo hò, công ty giải trí Tinh Quang cũng được tán dương. Hành động của công ty giải trí Tinh Quang đã khiến mọi người hài lòng, hơn nữa càng nhấn mạnh với công chúng, bọn họ đối với việc quản lý nghệ sĩ càng thêm nghiêm khắc.

Bạch Tuyết Liên đi khắp nơi xin giúp đỡ nhưng không ai muốn gặp, liên hệ Lâm Dật Hiên cũng không được, đành phải tránh ở trong nhà, nôn nóng chờ đợi.

Mà bên kia, sau khi cảnh sát bắt giữ Lý Nhiên cũng lập tức tiến hành thẩm vấn. Có bằng chứng ở trước mặt, Lý nhiên rất nhanh nhận tội. Quả thật là hắn muốn hãm hại Doãn Diệu Nhan, nghe nói là bởi vì Bạch Tuyết Liên cùng Doãn Diệu Nhan làm cho hắn xấu mặt trước mọi người, hơn nữa còn chặt đứt vận đỏ của hắn. Hắn không nuốt trôi cục tức này, liền muốn cho hai người này một cái giáo huấn.

Cảnh sát đem kết quả thẩm vấn tuyên bố lên trên mạng, báo cho đại chúng. Mọi người đối với kết quả này cũng có một chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng chỉ là âm mưu của nữ nhân, nào biết một người nam nhân cũng có lòng dạ hẹp hòi như thế.

Gần đây, Mặc Yên vẫn luôn vội vàng quay chụp chương trình, không để ý đến chuyện bên ngoài. Khoảng thời gian trước, bởi vì chuyện của Bạch Tuyết Liên mà làm chậm trễ không ít tiến độ. Hiện giờ, cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thật vất vả cũng quay xong. Lúc này, cô mới nghe tin tức liên quan đến hai người Bạch Tuyết Liên cùng Lý Nhiên ở trên mạng.

Đối với việc Bạch Tuyết Liên bị đóng băng hoạt động, Mặc Yên đã sớm nghĩ đến. Nhưng đến khi cô nhìn thấy lý do thoái thác của Lý Nhiên, cô vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Lý Nhiên này cũng được coi như một nam nhân, chính mình gánh hết trách nhiệm, nửa điểm cũng không khiến cho Bạch Tuyết Liên gặp bất lợi." Mặc Yên tấm tắc cảm thán.

Lông xù xù khinh thường nói: "Làm gì có, hắn căn bản cũng không biết chuyện này là do Bạch Tuyết Liên ở sau lưng giở trò quỷ. Hắn nặc danh phát Weibo oán giận ở trên mạng, Bạch Tuyết Liên ở bên kia liền cùng hắn nói chuyện phiếm. Sau khi thu hoạch được tín nhiệm của hắn, cô ta cố ý đưa ra chủ ý cho hắn, cái đồ đầu đất này liền làm theo. Hiện tại, hắn cũng tìm không ra bài viết đó, chính hắn không gánh trách nhiệm thì ai gánh thay hắn."

Mặc Yên: . Ta còn tưởng là chân ái! Kết quả.. Ha hả!



Một tiếng chuông dễ nghe vang lên, Mặc Yên nhận điện thoại, lười biếng nói: "Alo? Thịnh tổng, Có chuyện gì gấp à?"

"Cũng không có chuyện gì gấp! Tối nay tôi có thể mời em dùng bữa không?" Đầu kia điện thoại, Thịnh Tử Tấn ngồi trên ghế dựa ở văn phòng, mặt đầy tươi cười hỏi.

Ở đối diện, Lương trợ lý đang cầm một đống văn kiện chờ đợi Thịnh Tử Tấn, lẳng lặng mà nhìn ông chủ nhà mình mặt mày hớn hở tán gái.

Lương trợ lý: . Chó độc thân đã chịu vạn điểm bạo kích, người này còn phát cẩu lương ở trước mặt hắn.. (PS: Từ lúc ông chủ nhìn thấy Doãn tiểu thư, phong cách cả người đều không đúng. Không lẽ đây chính là đầu óc không bình thường khi yêu trong truyền thuyết)

Mặc Yên dừng một chút, "Thịnh tổng đối với lịch trình của tôi rõ ràng như thế, tôi cũng không nhịn được hoài nghi bên người mình có phải có mật thám của anh hay không." Hừ!

Thịnh Tử Tấn bị nghẹn một chút, khóe miệng hơi nhếch, "Sao có thể, đây gọi là tâm đầu ý hợp." Kỳ thật là do phó đạo diễn Lưu Thành xem trọng hắn, trộm tiết lộ cho hắn.

"Sao anh không nói anh là con giun trong bụng tôi luôn đi!" Mặc Yên trợn trắng mắt.

Thịnh tổng lại bị dỗi: .

"Em nói cái gì chính là cái đó. Em đã đáp ứng cùng tôi ăn cơm, không thể đổi ý!"

Mặc Yên giơ tay nhìn đồng hồ, "Vậy hiện tại đi, vừa lúc tôi cũng đói bụng. Anh đã xong việc rồi sao?"

Thịnh Tử Tấn cũng không thèm xem văn kiện trên tay Lương trợ lý, vội vàng cao hứng mà nói: "Tôi đã sớm làm xong rồi, chỉ còn chờ em thôi. Hiện tại tôi liền lái xe đến đón em." Nói xong, liền đứng lên cầm lấy áo khoác trên giá, vừa nói vừa đi ra ngoài.

"Được, tôi đứng ở cửa chờ anh."

"Em chờ ở trong phòng là được rồi, tôi đến nơi sẽ gọi cho em." Treo điện thoại, thang máy cũng tới, Thịnh Tử Tấn nhấc chân, rảo bước tiến vào thang máy.

Lương trợ lý mang theo một đống văn kiện đuổi theo. Thời điểm cửa thang máy khép lại, trong nháy mắt nhìn thấy ông chủ nhà mình xem cửa thang máy như gương, đang sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc. Hắn vừa muốn mở miệng kêu ông chủ, cửa thang máy "phanh" một tiếng liền khép lại.

Lương trợ lý cúi đầu nhìn nhìn văn kiện trong tay: . Ông chủ, anh mau trở lại, một mình tôi không giải quyết được..



Quãng đường 40 phút, Thịnh Tử Tấn chỉ dùng nửa giờ đã chạy đến nơi, khoảng cách rất xa đã nhìn thấy Mặc Yên đứng ở cổng lớn.

Mặc Yên lên xe, Thịnh Tử Tấn cao hứng, phấn chấn hỏi: "Muốn gặp mặt em một lần thật không dễ dàng. Em muốn ăn cái gì?"

Mặc Yên thấy hắn, trong lòng cũng rất cao hứng. Cô không có bạn bè, không nghĩ tới Thịnh Tử Tấn thực sự mời cô đi ăn, cho nên cô cũng không làm khó hắn, "Anh có đề cử gì hay không? Tôi rất dễ nuôi, không kén ăn."

"Vậy tôi đưa em đến quán ăn mà thời đi học tôi hay đi với bạn bè, được không!"

"Được!"

Hơn mười phút sau, hai người đi vào một phố buôn bán trong làng đại học. Xuống xe, Mặc Yên đi theo Thịnh Tử Tấn vào một cái hẻm nhỏ náo nhiệt.

Ngõ nhỏ tuy không lớn, nhưng học sinh lui tới nối liền không dứt. Rõ ràng đã qua giờ cơm, thế nhưng vẫn náo nhiệt dị thường. Mặc Yên lòng vui vẻ mà đi theo Thịnh Tử Tấn đến một cửa hàng.

Là một tiệm lẩu!

Bà chủ là một người phụ nữ 50 tuổi mặt phúc hậu, nhìn qua thân thiết hòa ái, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ấm áp. Vừa nhìn thấy Thịnh Tử Tấn liền nhiệt tình chạy lại tiếp đón, "Tiểu Thịnh à, mấy năm không gặp, cháu vẫn đẹp trai như vậy!"

Mặc Yên nghe bà chủ khen mà nhịn không được cười. Lúc này, bà chủ mới thấy cô gái ở phía sau, "Chà, hôm nay là mang theo bạn gái đến đây à. Cô gái này ta cảm thấy rất tốt. Tới, tới bên này ngồi!"

Thịnh Tử Tấn cùng bà chủ hàn huyên vài câu. Gọi đồ ăn xong, bà chủ liền đi tiếp đón những người khách khác.

"Xem ra, trước kia anh thường xuyên tới đây. Bà chủ đối với anh là nhớ mãi không quên." Mặc Yên trêu chọc một câu.

Thịnh Tử Tấn cười ôn hòa: "Cha mẹ tôi qua đời sớm, tôi vẫn luôn sinh hoạt một mình. Thời điểm đi học cũng không có tiền. Chỉ có những sự kiện đặc biệt quan trọng, mấy tiểu tử nghèo mới cùng nhau đến nơi này ăn một chầu. Bà chủ tính tình tốt, sợ bọn thanh niên bọn tôi ăn không đủ no, luôn cho chúng tôi thêm đồ ăn."

Ngẩng đầu nhìn Mặc Yên một cái, ngữ khí có chút chua chua nói: "Không giống vị hôn phu phú nhị đại kia của em, vừa sinh ra đã không thiếu cái gì. Cha mẹ em tìm cho em một nhà chồng như vậy, nhất định là không muốn em chịu khổ."

Mặc Yên trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt nhìn thẳng Thịnh Tử Tấn, "Tôi cũng sẽ không gả cho hắn."