Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 353-354




Chương 355:


Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta by DMP.
====
Hầm ngục.
Nói là hầm ngục, thực tế là đào một cái hầm dưới đất, bình thường dùng để giam một ít người phạm tội, hoặc là bắt được......
Bởi vậy cửa vào bẩn vô cùng, tất cả đều là máu.
Độ Bách bị thanh niên đưa tới đây, một cánh tay của cậu ta rũ xuống bên người, nhìn qua đã hoàn toàn không thể sử dụng.
"Có chuyện gì vậy?" Nhân viên vũ trang đứng canh ở cửa vào thấy lạ hỏi thanh niên.
"......!Thằng nhóc này chọc chị Âm tức giận, chị Âm bảo tôi ném nó tới hầm ngục, cho một bài học." Thanh niên cũng không ngờ, sáng tinh mơ đã thấy Độ Bách quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn suýt chút nữa đã cho rằng nó đã chết......
Thanh niên cảm thán một tiếng, lại lần nữa may mắn không phải mình tìm xui xẻo, "Mở cửa ra đi."
Lúc đó có một người vừa mở cửa vừa hỏi: "Còn thở không?"
"Còn thở." Thanh niên nhốt Độ Bách xuống, sau khi đi lên, nói với những người khác: "Để nó ở bên trong, đừng cho nó ăn, ngày mai thả nó ra."
"......!Được."
Sau khi thanh niên rời đi, hai nhân viên trông coi đồng thời lắc đầu.
"Đứa bé kia rất thảm......!Trước đó không phải chị Âm rất thích nó sao? Luôn dẫn theo nó ra ngoài."
"Không biết điều chứ sao." Một người khác cười khẩy một tiếng.

Hai người khoá cửa hầm ngục lại.
Hầm ngục, ở dưới để không ít lồng sắt, hai trong số đó có người bên trong.
Thanh niên không để Độ Bách ở lồng sắt, dù sao chị Âm chỉ nói là dạy dỗ nó, lại không nói dạy cho chết.
Sau khi Độ Bách chắc chắn rằng cánh cửa bên ngoài đã được khóa và không có ai vào trong lúc này, cậu ta nghiến răng nối lại cánh tay bị trật khớp của mình.
Độ Bách bò dậy, đi đến một cái lồng sắt trong đó, hạ giọng, "Chị......!Chị còn ổn chứ?"
Quần áo trên người người phụ nữ bị xé rách gần như thành các mảnh vải, cô ta tự ôm chặt lấy mình, co mình trong góc.
Nghe thấy âm thanh, người phụ nữ đầu tóc bù xù, cả người lấm lem trong lồng giật mình, một đôi mắt đẫm lệ và tuyệt vọng lộ ra từ mái tóc.
Độ Bách chỉ là một đứa bé, người phụ nữ tuy rằng giật mình, nhưng không kêu lên.
Độ Bách lấy một ít thuốc từ bên trong quần áo: "Có ít thuốc, chị xem có thể dùng hay không."
Người phụ nữ như là đang xác định Độ Bách vô hại, một hồi lâu cô ta nhào tới: "Cứu......!Cứu tôi." Cô nói xong, lại đột nhiên nhìn sang bên cạnh: "Cứu anh ta......!Cứu anh ta, anh ta sắp chết."
Độ Bách nhìn người đàn ông trong một lồng sắt khác.
Cả người người đàn ông là máu, hai chân máu thịt lẫn lộn, hơi thở lúc này đã thoi thóp.
Độ Bách nhấp môi dưới, nghẹn ra tiếng: "Tôi......!Tôi không cứu được anh ta, tôi chỉ có thể cứu chị."
Độ Bách nhìn về phía cửa vào một cái: "Nếu chị còn muốn sống mà đi khỏi, báo thù cho bạn chị......!Chị phải làm theo lời tôi nói."
Người phụ nữ im lặng rơi nước mắt, cả người tựa như mất đi sức sống.
Tuy rằng người phụ nữ bị lăng nhục, nhưng tối hôm qua bị Hoa Vụ làm gián đoạn nên không gặp phải chuyện gì kinh khủng hơn, cô ta còn chưa đánh mất hy vọng.
Dưới sự khuyên bảo của Độ Bách, cuối cùng cô ta cũng có một chút phản ứng.
......
......
Hoa Vụ làm chút việc ở bên ngoài, để những người khác tạm thời không rảnh chú ý tới người trong hầm ngục.
Chờ ngày hôm sau Độ Bách được thanh niên mang ra, Hoa Vụ bị bộ dạng chật vật của Độ Bách làm kinh ngạc, hoài nghi có phải bản thân đã xuống tay quá nặng hay không.
Nhưng Độ Bách đợi mọi người đi khỏi, lăn một vòng ngồi dậy.
Hoa Vụ: "Nhóc biết diễn thật."
Độ Bách: "Trước kia thường xuyên bị đánh, quen rồi."
Hoa Vụ đưa đồ ăn cho cậu ta, Độ Bách cầm đồ Hoa Vụ đưa, ăn ngấu nghiến.
"Tôi đã đưa chìa khoá và dây thép cho cô ấy, cũng bảo cô ấy nguỵ trang thành dùng dây thép mở khoá." Quai hàm Độ Bách trực tiếp phồng lên: "Chị thật sự có thể cứu cô ấy ra ngoài?"
"Bạn nhỏ, sao lại là chúng ta cứu cô ta? Là cô ta tự chạy trốn, không liên quan tới chúng ta, nhớ kỹ."
"......!Ừm."
"Cô ta chạy được, đó là định mệnh sắp đặt cô ta có thể sống.
Nếu chạy không thoát, bị bắt lấy......!Cô ta có lẽ sẽ khai ra nhóc.

Mà chị sẽ giết nhóc trước khi nhóc khai ra chị, nhóc nghĩ kỹ rồi chứ? Chắc chắn muốn cứu cô ta ra?"
Độ Bách gật đầu: "Chị cứu cô ấy, tôi sẽ tin tưởng chị."

"Được."
Hoa Vụ bảo cậu ta dưỡng thương cho tốt, sau đó cô rời đi, đến buổi tối mới trở về.
Hai ngày kế tiếp, Hoa Vụ đi sớm về trễ, Độ Bách bị bắt ở trong phòng dưỡng thương, cậu ta cũng không biết Hoa Vụ đang làm cái gì.
Cho đến một tối nọ.
Độ Bách nghe thấy bên ngoài xuất hiện tiếng cãi nhau kịch liệt.
Thậm chí còn nghe thấy được tiếng súng.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua đó, bao gồm hai người canh giữ ở hầm ngục kia.
Độ Bách rất muốn đi nhìn xem......
Nhưng cậu ta lại nhớ Hoa Vụ từng nói, cậu ta không thể rời khỏi phòng, chuyện này không thể có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ.
Cậu chỉ có thể mở cửa sổ ra, nhìn xung đột bùng nổ bên kia.
Cậu ta thấy Hoa Vụ và anh Quan từ nhà sàn đi ra, hiện trường cãi cọ ồn ào an tĩnh lại.
"Quậy cái gì?"
"Chị Âm! Thằng nhãi này trộm vàng thỏi của em!" Một tên cao to trong đó lập tức tiến lên.
"Ai mẹ nó lấy vàng của mày, mày đừng có ở đây bôi nhọ người khác."
"Tao bôi nhọ người khác? Bọn họ đều thấy, mày từng vào chỗ ở của tao, sau khi mày đi vào thì thỏi vàng liền mất, không phải mày thì là ai? Chị Âm, chị đến làm chủ cho em với, đó là vốn cưới vợ em tích cóp lâu như vậy, thằng nhãi này suốt ngày cá cược ngoài kia......!Chắc chắn là nó trộm."
"Tao mẹ nó......"
Hai người nói nói lại đánh nhau.
Đám người xung quanh tản ra, tạo không gian lớn hơn cho bọn họ, thậm chí có người bất đầu hô hào cổ động.
Hoa Vụ lấy súng ra, bắn hai phát về phía hai người kia.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
"Chỉ vì việc nhỏ thế này? Các chú đứng đây quậy?" Hoa Vụ xách súng, tầm mắt đảo qua bọn họ: "Trong đầu các chú chứa cái gì vậy? Bã đậu sao?"
"Chị Âm, chuyện này......"
"Các chú không có chuyện gì làm sao? Giải tán hết đi!"
Đám người vây xem bắt đầu tản ra.

Nhưng hầu hết mọi người đều ở lại cách đó không xa hóng hớt.
......
......
Độ Bách nhìn Hoa Vụ bắt đầu thẩm tra xử lí thỏi vàng mất tích, một người không thể chứng minh mình trong sạch, một người cũng không thể chứng mình thỏi vàng thực sự là bị đối phương trộm đi.
Hoa Vụ tựa như có chút bực bội, vài lần nâng súng, tưởng như sắp giết bọn họ đến nơi, rất có bộ dáng không còn khổ chủ và nghi phạm, vậy việc này liền được giải quyết một cách hoàn mỹ.
"A Âm." Anh Quan trong khoảng thời gian này đã quen với việc vị trợ lý đắc lực này hay nổi điên, muốn dùng biện pháp nguyên thuỷ đơn giản nhất xử lý mấy tên đàn em không hiểu chuyện, "Để anh xử lý cho."
"Chuyện lúc tối......"
"Em mau đi nghỉ ngơi đi." Anh Quan có hơi nghi ngờ vị trợ lý đắc lực này của hắn, có phải đầu óc không quá bình thường hay không.
Anh Quan cảm thấy Hoa Vụ càng ngày càng dễ mất khống chế.
Nhưng cô làm việc đúng là rất tốt......
Anh Quan lại cảm thấy mình nên quan tâm cấp dưới của mình đàng hoàng.
Hôm nào tìm bác sĩ cho nó vậy......
Anh Quan bảo Hoa Vụ đứng sang một bên, hắn tới xử lý chuyện này.
Anh Quan còn chưa xem xét rõ ràng manh mối, liền có người vội vàng chạy tới, "Anh Quan......!Anh Quan không ổn rồi, phóng viên kia chạy rồi!!"
Anh Quan: "Cái gì?"
"Phóng, phóng viên chạy rồi."
Hoa Vụ ngồi ở trên ghế, mắt nheo lại, giọng nói rất bĩnh tĩnh, thậm chí hơi mang ý cười, "Chạy? Chạy như thế nào? Không phải mấy cậu canh giữ chỗ đó sao? Cô ta là do chuột biến thành, đào được hang hay sao?".

Chương 354:

Tác giả: Mặc Linh.


Edit by Umei.


Beta by DMP.


====


Người làm nhiệm vụ canh gác lối vào ngục bắt gặp dáng điệu tươi cười của Hoa Vụ, cả người đổ mồ hôi lạnh.


Bọn họ chỉ đi có vài phút thôi......


Hơn nữa người phụ nữ kia đang hấp hối, lồng sắt với cửa sắt là hai tầng đảm bảo, bọn họ nào biết rằng cô ta còn có thể chạy trốn.


Trước kia cũng chưa thấy ai chạy được mà!


Hoa Vụ giơ súng định bắn người.


Nếu không phải anh Quan đến cản nhanh, thì bây giờ đã là thi thể nằm trên mặt đất.


"Không phải chỉ là một phóng viên thôi sao, chạy thì chạy, chẳng phải chuyện gì lớn lao." Anh Quan còn chưa kịp tức giận, phải trấn an trợ thủ đắc lực của mình trước.


"Anh Quan, để cô ta chạy thoát sẽ rất phiền phức." Hoa Vụ chỉ vào hai người gác cửa: "Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, cần bọn họ làm gì nữa! Phế vật!"


Anh Quan: "......"


Hắn còn chưa tức giận đâu.


Anh Quan: "Quanh đây đều là rừng rậm, cô ta không chạy xa được. Dù có chạy ra được, cũng không nhất định có thể tới được nơi có người."


Ra khỏi thôn Bình Cốc, đều là rừng rậm hoang vu vắng vẻ.


"Anh Quan, làm việc không chặt chẽ sẽ bị người ta lợi dụng sơ hở." Hoa Vụ hận rèn sắt không thành thép, xoa eo, vẻ mặt muốn nói em là vì muốn tốt cho đại gia đình chúng ta, "Các chú đờ đẫn ra làm cái gì? Muốn chị đuổi theo à?"


Người vây quanh lập tức tản ra, chộp vũ khí đuổi theo người.


Chờ phần lớn đã đuổi theo, Hoa Vụ lại chỉ vào khổ chủ và người bị tình nghi của vụ thỏi vàng.


"Nhốt hai người này lại trước đi."


Hai người ngây ra, "Chị Âm...... Bắt chúng em làm gì?"


"Đang êm đẹp các chú lại quậy ra một chuyện như vậy, để người trốn thoát, ai biết mấy người có phải một đám hay không." Hoa Vụ cười lạnh một tiếng.


Lúc này hai người không rảnh lo nội chiến, "Anh Quan, chị Âm, em oan uổng mà, em căn bản không quen biết phóng viên kia."


Người còn lại cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ, "Anh Quan, em không có quan hệ gì với cô ta cả."


"Anh Quan, em đi theo anh lâu như vậy, anh phải hiểu em chứ!"


"Anh Quan anh Quan, chuyện đêm nay, thật sự không liên quan đến em."


......


......


Độ Bách nhìn Hoa Vụ đem cả vụ việc trực tiếp ném cho hai người gây rối kia.


Đầu tiên là nghi ngờ bọn họ vì sao lại gây rối ngay lúc này, bảo bọn họ giải thích rõ ràng.


Cuối cùng lại phái người điều tra trong phòng bọn họ.


Sau đó đào được túi vàng dưới gốc cây cạnh nơi một trong hai người đó sống, bên trong còn có một tấm danh thiếp.





Mà tấm danh thiếp đó đúng là của nữ phóng viên kia.


Nếu không phải cậu biết chân tướng toàn bộ vụ việc, Độ Bách có lẽ cũng tin......


Thiết lập 'điên cuồng' trước đó của Hoa Vụ quá vững, không ai nghi ngờ cô.


Ngay cả anh Quan cũng chỉ cảm thấy cô vừa mới làm việc xong xuôi trở về, trong lòng không vui, lại gặp việc này, va vào họng súng của cô.


Theo như cô nói thì là, ai bảo nó xui xẻo.


Người phái đi đuổi theo nữ phóng viên trở về lúc bình minh, không ai tìm được nữ phóng viên kia.


Về phần hai người kia, chỉ có thể kêu oan nói chuyện này không có liên quan gì đến bọn họ.


Hoa Vụ đưa ra ý kiến là nếu không biết rõ ai làm, vậy giết hết.


Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót.


Anh Quan cảm thấy việc này có điểm đáng ngờ, tạm thời không chấp nhận đề nghị của Hoa Vụ.


Hoa Vụ dường như cũng không một hai phải giết chết bọn họ, sau khi anh Quan bác bỏ đề nghị của cô, cô liền trực tiếp mặc kệ: "Em đây mặc kệ, anh Quan, anh tự đi lo liệu đi."


Anh Quan gật đầu: "Được, để chuyện này anh xử lý."


Anh Quan chờ Hoa Vụ đi, sai người đi xem xét ngục giam bên kia.


Nơi đây vẫn giữ nguyên như trước, chỉ khác là bên cạnh cửa sắt có một đoạn dây thép rơi ra..


Tâm phúc nhặt đầu dây thép lên: "Hẳn là cô ta dùng cái này mở khóa."


"Một phóng viên còn có thể làm được cái này?"


"Một vài phóng viên cũng có tuyệt chiêu trong người." Có vài phóng viên muốn công bố sự thật, đúng thật là có chút bản lĩnh. Tâm phúc nói: "Nhưng chúng em đã lục soát người...... Không biết cô ta đặt ở chỗ quái nào."


"Hai ngày này có ai đi vào?"


"Không ai, chỉ có đưa cơm......" Tâm phúc nhớ tới một việc: "A, đúng rồi, cái thằng nhóc chị Âm nuôi bị chị ấy ném vào, nhưng bị đánh rất thảm, bây giờ còn đang dưỡng thương."


"Cậu cảm thấy chuyện này có liên quan gì tới nó không?"


Tâm phúc khó hiểu: "Đêm qua chị Âm vẫn luôn ở cùng anh, thằng nhóc kia cũng ở trong phòng dưỡng thương, không có gì bất thường. Huống chi, vì sao chị Âm lại muốn làm như vậy?"


Nói như này không hợp lí chút nào.


Trong khoảng thời gian này chị Âm chưa từng muốn cứu ai, bắt được ai thì xử người đó, bất kể là người phe nào.


Theo lời anh Quan nói thì chính là sát tâm càng ngày càng nặng.


Anh Quan: "......"


Anh Quan cẩn thận nhớ lại những gì vị trợ thủ đắc lực này đã làm trong thời gian gần đây......


Hắn cảm thấy nếu không phải mình ngăn lại, cô có thể ra nảy ra càng nhiều ý xấu, làm ra chuyện càng lớn hơn.


Đại khái anh Quan cũng không tìm được một lý do thích hợp.


Anh Quan nói: "Chắc là anh nghĩ nhiều...... Có phải nó lén chơi đồ không?"


Luôn cảm thấy có đôi khi cảm xúc của cô rất hưng phấn.


Đặc biệt là lúc có khả năng làm chuyện xấu......


Tâm phúc lắc đầu: "Không có, chị Âm không dính đến thứ kia."


Anh Quan cau mày: "Vậy hôm nào đó, hẹn bác sĩ cho A Âm."





Tâm phúc: "Chị Âm khó chịu ở đâu sao?"


Quan ca chỉ vào đầu.


Tâm phúc: "......"


Vậy hẹn bác sĩ khoa thần kinh?


......


......


Vài ngày sau.


Nữ phóng viên vẫn chưa bị bắt lại.


Hai người kia không biết là bị điều đi đâu, hay là bị anh Quan xử lý, dù sao sau đó Hoa Vụ cũng không gặp lại họ.


Độ Bách đi theo những người khác bắt đầu huấn luyện.


Hoa Vụ nói, cậu cần có một thân thể khỏe mạnh, và nhiều kỹ năng hơn, mới có thể làm chuyện lớn hơn nữa.


Nhưng......


Những người khác cảm thấy Hoa Vụ giống như đang dùng Độ Bách làm trò tiêu khiển hơn.


Mỗi ngày huấn luyện làm người ta đến chật vật không chịu nổi, cô ngồi một bên chế giễu.


Thậm chí cô còn để Độ Bách làm bia ngắm.


Ví dụ như hiện tại......


Nhà sàn, tâm phúc của anh Quan nhìn đám người bên ngoài đang ồn ào vây quanh một chỗ, cùng với Hoa Vụ đang chơi đến hăng say: "Anh Quan, anh nói xem...... Chị Âm có phải một tên biến thái không?"


Đứa nhỏ kia cũng thật thảm, ngày nào cũng trở về với vết thương chồng chất, trên người không chỗ nào lành lặn.


Anh Quan không bình luận gì, "Bên kia có tin tức gì?"


Tâm phúc nhanh chóng nói: "Khuyển Gia để anh Hỏa đi tiếp đón, chỉ sợ...... Không có chuyện của chúng ta."


Khách hàng mới này, nếu có thể đàm phán thành công, thì đó chính là một mối làm ăn lớn.


Nhưng Khuyển Gia không để cho bọn họ đi......


Anh Quan niết gan bàn tay trầm tư, không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi thở ra, "Anh cảm thấy A Âm nói đúng, chúng ta phải nghĩ cách."


Anh Quan bảo tâm phúc gọi Hoa Vụ còn đang chơi lên.


"Anh Quan, sao thế?" Hoa Vụ vào nhà, nhận lấy khăn tâm phúc anh Quan đưa, lau tay, sau đó mới ngồi xuống.


Anh Quan rót cho cô một tách trà: "Khách hàng mà lần trước anh nói, Khuyển Gia đã để Hỏa Bưu đi tiếp đón."


"Ừm, xem ra là chúng ta không có đất diễn." Hoa Vụ nhấp một ngụm trà.


"Anh cảm thấy lần trước em nói đúng, chúng ta phải nghĩ cách khác."


Hoa Vụ nhướng mày, giơ cao chén trà trong tay: "Thà làm đầu gà."


Anh Quan nâng chén chạm vào chén của cô, rất hiểu ý mà nói tiếp: "Không làm đuôi phượng."


—— Ngắm hoa trong sương ——


Ngày thứ hai của tháng tám, bầu vé tháng thôi ~