Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 341





Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Có thể ở một nơi tốt hơn, Hoa Vụ đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng mà......
"Anh dọn dẹp chỗ này một chút đi." Hoa Vụ đi mở cửa sổ, trong nhà toàn là mùi mốc.
Lúc bọn họ đi, đã dùng vải bố trắng che lại phần lớn đồ dùng trong nhà, tro bụi không quá nhiều, nhưng mà muốn ở thì vẫn cần dọn dẹp sạch sẽ một chút.
Trước tiên Phó Việt dọn dẹp phòng khách, sau đó là phòng Hoa Vụ, cuối cùng là phòng bếp.
Tủ lạnh có vẻ như đã hỏng, không thể dùng nữa, Phó Việt thử vài lần cũng không có phản ứng gì.
"Chắc là tủ lạnh hỏng rồi." Phó Việt nhìn về phía Hoa Vụ dựa ở cửa.
Hoa Vụ căn bản không nghe Phó Việt nói chuyện, cô đang nghe tiếng cãi nhau dưới lầu, đồng thời phát biểu nghi hoặc của mình: "Sao vợ chồng dưới lầu còn chưa ly hôn?"
Cái này đã ồn ào mấy năm rồi?
"Tình cảm vững chắc." Phó Việt từ bỏ phân cao thấp với tủ lạnh.
"Thật vững chắc." Hoa Vụ vỗ tay: "Anh làm xong chưa?"
"Hỏng rồi."
Phó Việt rửa sạch tay, "Ngày mai đi mua mới đi, còn có rất nhiều đồ cần mua......!Khi nào em đi báo cáo?"
"Tuần sau."
"Vậy còn thời gian, ngày mai đi cùng anh đi?"
"Anh không thể đi một mình sao?"
"Không thể."
"......!Anh là người lớn đã trưởng thành, phải độc lập chứ!!"
......
......
"Sao cửa nhà bên cạnh lại mở?"
Giang Đồ kỳ quái nhìn Mạnh Diệu Ngôn một cái, Mạnh Diệu Ngôn đang chuẩn bị mở cửa nhìn theo qua.

Cửa chống trộm màu đỏ ở nhà bên đóng chặt quanh năm giờ lại mở một nửa.

Giang Đồ nghĩ đến một khả năng: "Bọn Tiểu Trà đã về?"
Sau khi vào đại học, Giang Đồ và Hoa Vụ cũng chỉ là trò chuyện ở trên ứng dụng mạng xã hội với Hoa Vụ, nhưng bởi vì cuộc sống không giống nhau, chuyên ngành cũng không giống nhau, cho nên đề tài kỳ thật cũng không nhiều lắm.
Mấy năm nay cũng chỉ còn lại lời thăm hỏi vào ngày nghỉ.
Giang Đồ đi hai bước sang bên kia, ở cửa đặt hai cái vali cùng kiểu dáng, bên cạnh chất đống tấm chắn bụi bị kéo xuống.
Thật sự đã về?
Tuy rằng quan hệ của bọn họ có vẻ xa cách, nhưng giờ phút này giống như lại quay lại thời cấp ba.
Giang Đồ đi hai bước vào bên trong: "Tiểu Trà, em về......"
Lời của Giang Đồ bị kẹt lại trong cổ họng, ngơ ngác nhìn sô pha bên.

kia.
Giây tiếp theo hai mắt cô đã bị che lại, Mạnh Diệu Ngôn dẫn cô đi ra ngoài, nói vào bên trong một tiếng, "Lát nữa nói chuyện." Thuận tay đóng cửa lại.
Giang Đồ nuốt nước miếng, ngón tay cũng hơi run, "Diệu Ngôn, hình như em thấy Tiểu Trà và Phó Việt đang hôn nhau, có phải hai ngày này em đã quá mệt mỏi rồi không?"
Mạnh Diệu Ngôn khẳng định: "Em không nhìn lầm."
Giang Đồ: "Vì sao anh lại không kinh ngạc? Bọn họ là anh em đấy......"
Mạnh Diệu Ngôn: "Lại không có quan hệ huyết thống."
Giang Đồ: "......"
Hình như cũng đúng.
Chỉ nói mỗi vẻ ngoài của Phó Việt thôi, đó tuyệt đối là người bình thường không thể so.
Cậu ta lại học ở trường đại học gần trường Tiểu Trà, hai người sớm chiều ở chung, rất dễ dàng sinh ra tình cảm.
Mạnh Diệu Ngôn lại không nghĩ như Giang Đồ.
Lúc học cấp ba, Phó Việt giống như chỉ là làm một người anh trai đang chăm sóc Giang Trà, nhưng Mạnh Diệu Ngôn cảm thấy hắn sớm hay muộn sẽ bước qua cái ranh giới kia.
Hắn đối với Giang Trà có một loại dục vọng chiếm hữu không giải thích được.
Cho nên Mạnh Diệu Ngôn thấy được một màn kia, hắn hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
......
......
Trong phòng.
Hoa Vụ còn ngồi ở trên người Phó Việt, quần áo cô có chút loạn, tay Phó Việt nắm eo cô, tư thế của hai người ái muội lại thân mật.
"Vì sao anh không đóng cửa?"
"Quên mất."
"......".

????ha????h‎ mà‎ khô????g‎ có‎ quả????g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ ????gay‎ ﹏‎ trumtru‎ y????????.V????‎ ﹏
Phó Việt: "Tiếp tục không?"
Lòng bàn tay Phó Việt khô nóng nhiễm đến mức eo Hoa Vụ đều nóng rực, cô dịch tay hắn ra, tức giận nói: "Tiếp tục cái gì mà tiếp tục."
"Vậy anh đi thay quần áo."
"Ừ......" Hoa Vụ đáp xong, mới phản ứng lại: "Vì sao phải thay quần áo!"
Bọn họ chỉ là hôn một cái, sao lại bay đến thay quần áo rồi?
Sợ người khác không nghi ngờ sao?
Phó Việt: "Vừa rồi dọn phòng làm bẩn."
"Anh đừng chơi mấy cái mánh khoé đó đấy." Hoa Vụ cảnh cáo hắn: "Không được thay!"
Phó Việt: "......"

......
......
Nửa giờ sau.
Trong phòng khách nhỏ hẹp.
Bốn người mặt đối mặt ngồi, không khí xấu hổ.
Ánh mắt Giang Đồ dừng ở trên quần áo đôi của hai người, nhịn không được đánh vỡ không khí quái dị này, "Tiểu Trà, em và Phó Việt......"
"Chính là như hai người nhìn thấy đấy."
"Dạ......!Đúng." Hoa Vụ hào phóng thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời Giang Đồ không biết nói cái gì, lại lâm vào cảnh hai mặt nhìn nhau.
Hoa Vụ chủ động hỏi bọn họ: "Bọn chị về khi nào thế?"
"Cũng chưa được bao lâu......" Giang Đồ nói.
"Về sau ở lại nơi này?"
"Ừ.

Trong nhà Diệu Ngôn muốn để anh ấy ở lại bên này, công việc của chị cũng đã tìm được ở bên này."
Thành phố Ngân Ninh tuy không bằng thủ đô, nhưng cũng là thành phố cấp cao số một số hai.
Ở lại nơi này so với ở bên ngoài cũng không có gì khác nhau.
Nói thêm vài câu, đề tài mở ra, không khí dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Giang Đồ tìm một cơ hội, gọi Hoa Vụ vào trên ban công, "Có phải......!
Phó Việt uy hiếp em không thế?"
"Dạ?" Hoa Vụ không biết sao Giang Đồ lại có ý nghĩ như vậy: "Em nhìn qua giống bị uy hiếp?"
Giang Đồ nhìn trên dưới Hoa Vụ, đúng thật không giống bị uy hiếp.
"Vậy em thật sự thích Phó Việt?"
"......"
Chúng ta chính là làm bạn sống qua ngày, hắn dưỡng lão cho ta, ta giúp hắn xác định mục tiêu đời người, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ, theo nhu cầu từng người.
Nhưng lời này nói ra, sẽ không lễ phép như vậy.
Hoa Vụ hàm hồ nói qua.
Cũng may Giang Đồ không phải một người tìm tận căn nguyên gốc rễ, nhìn ra Hoa Vụ không quá nguyện ý thảo luận cái này thì dời đề tài đi.
Du Yên biết bọn họ trở về, ngày hôm sau liền làm bà chủ mời bọn họ ăn cơm.
Giang Đồ hiển nhiên không nói cho cô ấy biết chuyện của cô và Phó Việt, Du Yên vẫn rất sợ Phó Việt, cũng không dám nói gì với hắn, lôi kéo Hoa Vụ khoác lác.
Đại học của Du Yên là ở thành phố Ngân Ninh, còn chưa có tốt nghiệp đã lấy tiền trong nhà đi gây dựng sự nghiệp.

Du Yên đạp đúng đầu gió, hiện tại cũng coi như là một tiểu phú bà.
Tan tiệc, mọi người uống không ít, từng người về nhà.
Phó Việt cũng uống không ít, về đến nhà liền nằm ở trên sô pha.
"Phó Việt, tắm rửa đi." Hoa Vụ đá đá sô pha.
Phó Việt hơi mở mắt ra, "Cùng nhau tắm?"
"Nhỏ như vậy, cùng tắm cái quỷ." Hoa Vụ bảo hắn tự đi.
Có thể là Phó Việt cũng biết phòng tắm nhà này, không có khả năng thực hiện chuyện cùng nhau tắm, lùi một bước tiến hai bước: "Vậy em giúp anh tắm."
"Em chỉ biết tắm cho chó." Kỹ thuật viên Hoa Vụ mỉm cười, có chút nóng lòng muốn thử: "Anh muốn thử không? Bảo đảm khách hàng là ngài vừa lòng."
"......"
Không được.
Phó Việt đứng dậy cầm quần áo đi tắm rửa trước.
Hoa Vụ chờ hắn tắm xong mới đi tắm, nhưng đợi cô tắm xong đi ra, phát hiện Phó Việt không ở phòng khách, cũng không ở phòng ngủ kia của hắn......!Phòng ngủ của hắn cũng chưa thu dọn, trên đất còn đặt vali.
Hoa Vụ mở phòng ngủ kia của cô ra.
Phòng ngủ không bật đèn, nhưng có thể thấy trên giường có người.
Xong rồi......
Đêm nay đừng nghĩ ngủ.
Hoa Vụ lề mề một lát, tắt đèn phòng khách đi, đóng cửa phòng ngủ lại.
"Anh đã mua......"
"Mua rồi."
"Mua khi nào?"
"Lúc em nói chuyện phiếm với bọn họ."
"Phó Việt nha, anh như này......"
Tiếng nói chuyện trong phòng ngủ dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng ve kêu đêm hè xen lẫn với tiếng rên rỉ ái muội ở bên nhau..