Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 147




Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ lập tức đứng dậy, vừa rơi xuống đất liền phát giác không thích hợp lắm.

Cô đột nhiên có thêm một đạo cảm ứng.

Hoa Vụ đang nghĩ cái này từ đâu tới, trước mắt đột nhiên bị màu đỏ che lấp, Minh Trúc từ hư không xuất hiện trước mặt cô.

Thiếu niên hồng y như lửa, mặt mày thanh tuyển, tuyệt sắc hiếm có trên thế gian.

Nhìn gần khuôn mặt kia càng làm cho người ta động tâm.

"Tỉnh rồi." Minh Trúc mặt mày tươi cười, âm thanh hơi thấp, phảng phất yêu mị dụ người.

Hoa Vụ lý trí lui về phía sau, không bị sắc đẹp mê hoặc, "Ngươi đã làm gì với ta?"

Minh Trúc nhẹ giọng nói: "Không phải cô nương nói muốn giúp ta thống nhất hai giới, vì an toàn hợp tác của chúng ta, cùng cô nương kết một đạo khế ước."

"???" Ai đã cho ngươi lá gan! "Khế ước gì?"

"Khế ước sinh tử."

"???" Cái tên này vừa nghe đã thấy không phải thứ gì tốt rồi!

Minh Trúc tiến về phía trước một bước, hắn chậm rãi cúi đầu, nói bên tai Hoa Vụ: "Ta chết, ngươi cũng phải chết."

"......"

Ngươi có được ta đồng ý chưa?!

Vừa tỉnh lại, mạng đã ràng buộc với người khác...... từ từ đã!

"Nói như vậy, ngươi phải bảo vệ ta?" Hoa Vụ đột nhiên phản ứng lại, trên mặt lộ ra ba phần ý cười, đối mặt với tầm mắt thiếu niên, nhướng mày nói: "Ta chết rồi, ngươi hẳn là cũng phải chết đúng không?"

Minh Trúc: "......"

Hoa Vụ thay đổi suy nghĩ theo một hướng khác, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn, vỗ vai Minh Trúc, "Hợp tác vui vẻ, sau này chúng ta chính là người nhà!"

Thay đổi suy nghĩ quả nhiên rất quan trọng!

Minh Trúc: "......"

......

......

Gấu đen và Sơn Linh giằng co phía trên cung điện, ma tu kia lui về phía sau một vách tường, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Sơn Linh nghe thấy động tĩnh ở cửa địa cung, lập tức từ bỏ tranh phong đối chiến với gấu đen, xoay người bay qua, "Chủ tử."

Hoa Vụ đi ra trước, cô liếc mắt nhìn Sơn Linh, hơi mỉm cười, đi về phía gấu đen bên kia.

"......" Sơn Linh không biết nụ cười kia của Hoa Vụ có ý gì, có chút khó hiểu, "Chủ tử, người không sao chứ? Nhân tộc có làm gì người không?"

"Không có việc gì." Minh Trúc từ trong phế tích đi ra ngoài, nhìn ra xa, "Đã lâu không nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi."

Sơn Linh vui vẻ cười một tiếng, "Chủ tử, chúng ta đi ra ngoài liền giết những súc sinh năm đó, chúc mừng cho ngài."

Tay trong tay áo Minh Trúc khẽ vuốt hai cái, "Không dễ dàng như vậy."

Sơn Linh ở bên cạnh bay tới bay lui, "Tất cả bọn chúng đều phải chết!"

Minh Trúc liếc hắn một cái, không có tiếp lời, mà nhìn về phía Hoa Vụ bên kia.

"Sao lại không thấy những ma linh kia?" Hoa Vụ đang hỏi ma tu núp ở một bên.

Lúc tiến vào có thể thấy không ít ma linh trốn ở chỗ tối.

Nhưng bây giờ ngay cả một con cũng không thấy đâu.

Ma tu chỉ vào Minh Trúc và Sơn Linh bên kia, run rẩy nói: "Bị bọn họ...... ăn rồi."

Hiển nhiên lúc Hoa Vụ hôn mê, đã xảy ra hình ảnh đáng sợ gì đó, khiến cho ma tu hiện tại hồi tưởng lại đều nhịn không được phát run.

Hoa Vụ: "???"

Gấu đen có thể hấp thu hết ma linh, chứng minh ma linh có thể bị coi là lực lượng để hấp thu.

Minh Trúc vừa mới cởi bỏ phong ấn, hẳn là rất cần lực lượng.

Nhưng......

Một đám ma linh lớn như vậy, toàn bộ ăn hết?

Các ngươi là heo à?

Không để lại hai con làm chân chạy vặt sao?

Hoa Vụ tìm gần đó một vòng, xác định một con cũng không còn.

"Các ngươi cũng thật có thể ăn." Hoa Vụ tức giận, "Một con cũng không giữ lại."

Minh Trúc nhìn khuôn mặt có chút tức giận thở hổn hển của thiếu nữ, hẳn là nàng chỉ là tức giận không để lại cho nàng hai con...... không phải đau lòng những ma linh kia.

Sơn Linh hì hì hai tiếng, cổ quái hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn?"

"Hì hì, không muốn." Hoa Vụ hì hì trở về.

"......" Sơn Linh nghẹn một chút, nói chuyện bình thường, "Vậy giữ lại làm cái gì?"

"Làm tiêu bản không được sao?"

Hoa Vụ căng mặt đi ra ngoài.

Gấu đen túm lấy ma tu đuổi theo.

Sơn Linh bay bên cạnh Minh Trúc, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, ta thật sự cảm thấy nàng không bình thường."

Nàng ta thế mà lại học hắn hì hì!

Minh Trúc như có điều suy nghĩ, cất bước đuổi theo, "Phong ấn của ngươi đã giải chưa?"

"Đương nhiên rồi."

Ánh mắt Minh Trúc dừng trên người nàng một lát, nói: "Ta không nhìn ra ngươi có biến hóa gì."

Nhắc tới điều này, Hoa Vụ liền rất buồn, rũ mặt nói: "Ta là cởi bỏ thiên phú bị phong ấn, cũng không phải là sức mạnh bị phong ấn, có thể có biến hóa gì?"

Nữ chính cởi bỏ phong ấn, vậy còn không phải là cần cẩn thận tu luyện.

Sức mạnh tăng vọt đó là thiết lập của nhân vật phản diện.

Nữ chủ phải làm đến nơi đến chốn...... mẹ nó, thật muốn bãi công quá.

(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)

"Ma khí trong cơ thể ngươi vẫn còn." Minh Trúc lại nói: "Ta nhớ không lầm, đây hẳn là ma khí của ma quân Độ Sinh, sao ngươi lại trêu chọc đến hắn?"

"Ta cũng chưa từng gặp hắn, đây thật sự là ta không cẩn thận dính vào."

"......" Minh Trúc coi những gì nàng nói là sự thật, theo hỏi: "Vậy tại sao không thanh trừ?"

Ma khí của ma quân mặc dù khó diệt trừ, nhưng cũng không phải là không có cách.

"Vì sao phải thanh trừ."

"Giữ lại làm gì?"

Hoa Vụ mặt mày cong lên, tươi cười trên mặt phá lệ quỷ dị, "Ta dự định nuôi ra một cái tâm ma."

"???"

Nuôi...... nuôi một tâm ma?

Minh Trúc cảm thấy mình ngàn năm không đi ra, đã có chút không hiểu người ở bên ngoài.

Một lúc sau, hắn vẫn nói, "Ta có thể giúp ngươi loại bỏ ma khí."

Loại lời nuôi tâm ma này...... quá thái quá.

Bọn họ bây giờ tốt xấu gì cũng là quan hệ khế ước.

Chút việc nhỏ này, Minh Trúc vẫn vui vẻ giúp đỡ.

Hoa Vụ: "Không cần."

Minh Trúc: "???"

Hoa Vụ rời xa hắn: "Đây chính là vé vào cửa để ta tiến vào Ma tộc, làm sao có thể thanh trừ! Ngươi đừng tới gần ta, cũng không được đánh chủ ý lên ma khí của ta!"

Minh Trúc: "......"

Ai muốn đánh chủ ý vào ma khí của ngươi.

Hiện tại hắn cảm thấy Sơn Linh nói đúng, đầu óc nàng có chút không bình thường.

"Ngươi tu luyện với ma khí cũng vô ích."

"Làm sao ngươi biết vô ích với ta?" Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, mặc sức tưởng tượng tương lai, "Nói không chừng ta có thể song tu thì sao?"

Minh Trúc một cái ma quân, đều chưa bao giờ nghe nói qua, có người có thể đồng thời tu luyện ma khí và linh khí.

"Ngươi đang suy nghĩ linh tinh."

"Thiên tài như ta, há có thể đánh đồng cùng hạng người tầm thường kia." Hoa Vụ rất tự tin vào bản thân: "Ta, được chú định là khác với bọn chúng."

"......"

Hắn có phải đã kết khế ước với người kỳ quái hay không?

Minh Trúc: "Ngươi có biết, ma khí này ở trong thân thể ngươi, Độ Sinh rất có thể sẽ dùng cái này khống chế ngươi."

Với quan hệ khế ước hiện tại của bọn họ, đây là một tai họa ngầm.

"Ai khống chế ai còn chưa chắc đâu." Hoa Vụ khinh thường.

"......"

Nhân tộc bây giờ đều cuồng vọng tự đại như vậy sao?

Minh Trúc thấy Hoa Vụ kiên trì, con ngươi hơi híp lại, cũng không nói gì nữa, đi về phía trước.

Ma khí ở trong thân thể nàng, chịu khổ sẽ chỉ là chính nàng.

Minh Trúc tin tưởng, nàng sẽ tự mình tìm tới hắn giúp đỡ.

"Ngươi đi đâu?" Hoa Vụ gọi hắn: "Đi ra ngoài đi bên này!"

Giọng nói lười nhác của thiếu niên thổi tới: "Trước tiên đi tìm Huyết Hồn Hoa."

Huyết Hồn Hoa?

Hoa Vụ không tìm thấy manh mối hữu ích trong trí nhớ.

"Có tác dụng gì?"

Minh Trúc không trả lời, hắn không thể để cho Hoa Vụ biết, hiện tại thân thể của hắn rất suy yếu.

Huyết Hồn Hoa có thể giúp hắn ngưng tụ thực thể.

Hoa Vụ đuổi theo, "Ai thấy thì có phần, ta muốn một nửa."

"......" Ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm! "Vô dụng với ngươi."