Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện "Gió Trăng"

Chương 9




À há, tình hình là cỡ này tui vừa đi thực tập vừa làm luận văn nên bận tối mặt tối mài, thời gian rãnh rỗi đã ko còn. Hụ hụ~

__________

Mặt trời đã lên cao, những tia nắng yếu ớt bắt đầu chiếu rọi khắp nơi, tuy vậy thời tiết vẫn còn lành lạnh, đắp kín chăn ấm ngủ thoải mái vô cùng.

Đến tận giữa trưa Châu Nghinh mới mơ màng tỉnh giấc. Cả người không còn chút sức lực nào, ngay cả nâng cánh tay lên cậu cũng cảm thấy lười biếng.

Khó chịu xoay xoay cơ thể sau đó mới cảm nhận được mình vẫn còn nằm trong ngực Nhiếp chính vương. Châu Nghinh ngước nhìn lên phía trên, Đồ Kiêu dựa lưng vào thành giường, một tay ôm cậu, tay còn lại đang cầm một quyển sách. Thấy người đã tỉnh, hắn để sách xuống, lên tiếng:

"Có đói hay không? Thức dậy dùng bữa nào!".

Châu Nghinh ngoan ngoãn làm nũng: "Không có sức, vương gia ôm ta đi được không?".

Nhiếp chính vương dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán của cậu một cái rồi ngồi dậy tự mình mặc quần áo cho Châu Nghinh. Sau đó bảo người hầu mang nước ấm vào rửa mặt và chuẩn bị đồ ăn. Châu Nghinh chỉ việc ngoan ngoãn ngồi đó để cho Nhiếp chính vương bận rộn vì mình. Cả kiếp trước cậu đều chưa từng được người khác yêu thương thế này, cảm giác tốt vô cùng làm cho cậu muốn sa đoạ vào nó.

Châu Nghinh hơi ngại ngùng lén hôn vào má Đồ Kiêu một cái sau đó làm như không có gì mà bắt đầu dùng bữa, nhưng trên mặt cậu rận mây đỏ vẫn chưa tan.

Đồ Kiêu quả thực chỉ muốn kéo người vào lòng dày vò một trận nhưng lại không đành lòng nên bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi nhìn người nọ sung sướng mà không ngừng ăn uống. Thấy Châu Nghinh đã buông đũa, thoả mãn nấc một tiếng, Đồ Kiêu mới bảo người dọn dẹp. Hắn định ôm người ra ngoài đi dạo một chút nhưng đã có người đến thông báo có việc quan trọng cần hắn xử lý.

Hết cách, Nhiếp chính vương chỉ có thể dỗ dành hôn nhẹ môi Châu Nghinh một chút:

"Buổi chiều ta sẽ trở lại!" Sau đó nhanh chóng rời đi.

Châu Nghinh đứng ngoài cửa đợi Nhiếp chính vương khuất bóng mới chậm rì rì quay trở lại nằm dài trên giường. Đêm qua thiếu ngủ nên bây giờ trông cậu rất không có tinh thần.

Tiểu Khứ trốn sâu vào trong thần thức của cậu lúc này mới chịu chui ra, nó hừ nhẹ một tiếng, giọng nói không được tự nhiên:

"Hai người định đầu độc tâm hồn trẻ thơ đấy hả, em...em vẫn còn chưa trưởng thành đó!".



Châu Nghinh xấu hổ không biết trả lời nó thế nào, cậu giả bộ ho nhẹ một tiếng làm như không nghe thấy. Khuôn mặt và vành tai đã đỏ bừng úp mặt vào chăn bông. Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng tối qua, càng nghĩ khuôn mặt càng nóng. Cậu nhớ đến Đồ Kiêu, khuôn mặt hơn người của hắn cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu.

Châu Nghinh lảng tránh, cậu hỏi sang vấn đề khác: "Ta thắc mắc đã lâu, ta đến thế giới này nhập vào thân thể của Châu Ly, vậy linh hồn của cậu ấy sẽ thế nào?".

Cái này thì Tiểu Khứ biết: "À việc này em quên mất, lúc trước cha nuôi của em đã khắc lên linh hồn của cậu một khế ước. Khế ước này đối với cậu không có liên quan gì, hai bên ràng buộc trong khế ước sẽ là cha nuôi của em và linh hồn của cơ thể cậu sẽ nhập vào. Trước khi cậu đến thế giới này, khế ước sẽ tự động tìm kiếm người có nguyện vọng muốn thực hiện rồi tiến hành trao đổi. Sau khi Châu Châu thành công nhập vào cơ thể của bọn họ, linh hồn đó đã có liên kết với khế ước nên sẽ được khế ước dịch chuyển đến chỗ của cha nuôi em. Lúc này, linh hồn đó đã không còn liên quan đến cơ thể của cậu nhập vào nữa".

"Vậy cha nuôi của em sẽ tiến hành thực hiện mong muốn của linh hồn đó hay sao?" - Châu Nghinh đưa ra câu hỏi.

"Đúng vậy! Chuyện này Châu Châu không cần lo lắng. Khế ước chỉ tìm những người có ước muốn mà cha em có thể thực hiện được để kí kết khế ước, nên cậu cứ yên tâm!" - Tiểu Khứ chắc nịt nói.

Châu Nghinh an tâm phần nào, dù sao mình lại tự nhiên chiếm mất thân thể của người khác cũng không tốt. Nghe giải đáp từ Tiểu Khứ, Châu Nghinh thoải mái hơn hẳn.

Bất chợt Châu Nghinh thắc mắc, tâm trạng hơi trùng xuống hỏi Tiểu Khứ:

"Tiểu Khứ, nếu như ta làm cho Nhiếp chính vương yêu ta, tình nguyện giao linh hồn cho ta thì lúc đó cả ta và Đồ Kiêu sẽ biến mất khỏi tiểu thế giới này có phải không?".

Tiểu Khứ nghe Châu Nghinh hỏi nên thành thật trả lời: "Nghĩa phụ em nói, khi Châu Châu chết đi linh hồn sẽ tự động đến tiểu thế giới khác tìm kiếm mảnh vỡ hồn phách còn lại."

"Còn Nhiếp chính vương, ngài ấy chỉ là một mảnh vỡ hồn phách mà thôi...khi...khi ngài ấy chết đi sẽ tiếp tục đầu thai trong một tiểu thế giới nào đó cho đến khi tan biến vào trời đất. Nếu cậu thành công để ngài ấy tình nguyện giao linh hồn mình cho cậu thì khi chết đi sẽ được ấn ký đoá hoa bảy cánh trên tay cậu thu vào trong, đợi đến khi bảy mảnh hồn phách thu thập đủ sẽ dung nhập thành một linh hồn hoàn chỉnh!".

"Vậy có nghĩa là nếu ta thành công thì trong trời đất này sẽ không còn một người tên Đồ Kiêu nữa đúng không?".

Tiểu Khứ gật đầu: "Đúng vậy!".

Châu Nghinh im lặng, tâm trạng hơi buồn một chút. Nhưng cậu rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Buồn cái gì chứ, Đồ Kiêu chỉ là một mảnh hồn phách cậu phải thu thập mà thôi, vì công đức nên cậu mới phải đến đây. Vả lại thu thập các mảnh hồn phách cũng là việc tốt, nếu cứ để các mảnh vỡ không ngừng luân hồi, sẽ có một ngày nó sẽ dần tan biến vào trời đất!

Châu Nghinh chần chừ hỏi Tiểu Khứ: "Em có thể nói cho ta biết, các mảnh vỡ hồn phách ta phải thu thập là của ai hay không?" Cậu đã thắc mắc từ lâu, theo như suy đoán đây có thể là hồn phách của một vị tiên nhân đức cao vọng trọng nào đó. Bởi vì thu thập hồn phách của người nọ được thiên đạo ban tặng rất nhiều công đức.

Tiểu Khứ nghe cậu hỏi bắt đầu ấp úng và lảng tránh. Nhưng nó quả thật không biết nói dối nên chỉ đành nói với Châu Nghinh: "Chuyện...chuyện này nghĩa phụ không cho em nói, Châu Châu đừng hỏi nữa. Với lại ừm... Chuyện này em chỉ biết có chút chút mà thôi!".

"Không nói nữa, em buồn ngủ rồi, tạm biệt nhé!" Nói xong câu, nó đã vội trốn vào sâu trong thần thức của Châu Nghinh. Tiểu Khứ sợ Châu Nghinh lại hỏi thêm những câu mà nó không thể trả lời nên vội vàng rời đi, Châu Nghinh gọi nó vài tiếng không thấy trả lời nên việc này Châu Nghinh cũng đành bỏ qua. Thôi vậy, đến lúc cần biết thì tự nhiên sẽ biết mà thôi, gấp gáp cũng không giúp được gì!

Châu Nghinh ôm gối vùi mình trên giường nhẹ nhàng ngáp một cái, người hầu không dám làm ra tiếng động gì lớn sợ bị trách phạt nên trong phòng khá yên ắng. Châu Nghinh điều chỉnh một tư thế thoải mái sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.

__________

Đồ Kiêu quay trở lại thư phòng. Bên trong đã có vài người đứng chờ. Thấy hắn bước vào nên vội vàng hành lễ. Đồ Kiêu ngồi xuống chủ vị, phất tay bảo bọn họ ngồi xuống rồi nói.

Bên trong phòng có bốn người bao gồm cả Nhiếp chính vương. Trọng Thúc đi theo Nhiếp chính vương cùng vào, còn lại hai người đều là thân tín của Đồ Kiêu. Một người dáng người thô kệch da ngăm đen là Đinh Tính, người còn lại bộ dáng thư sinh tên là Liêu Kỳ. Hai người bọn họ lần lượt đứng dậy bẩm báo với Nhiếp chính vương.

Đinh Tính bộ dáng cung kính, chấp tay nói: "Chủ thượng, thuộc hạ đã điều tra được hang ổ bí mật để chuyên đào tạo sát thủ. Thuộc hạ đã cho người giám sát mọi hành động của bọn chúng, có động tĩnh gì sẽ lập tức bẩm báo!".

Đồ Kiêu gật đầu một cái ý bảo bọn họ tiếp tục nói.

Liêu Kỳ bước lên tiếp lời: "Hai ngày trước bên phía thái hậu bắt đầu có hành động. Bà ta liên tục cho người đi phát thiệp mời cho quý nữ trong kinh thành, nhà quan lại có nữ nhi đang ở độ tuổi thích hợp cưới gả đều được phát thiệp mời, bốn ngày nữa sẽ tổ chức yến hội trong cung".



Đồ Kiêu khinh thường một tiếng: "Bà ta đang có ý định chọn hoàng hậu mượn thêm thế lực để lật đổ bổn vương, nếu bổn vương ngăn cản thì thật không đúng. Phái người tiếp tục chú ý xem bà ta đang để mắt đến nữ nhi nhà ai!".

Hai người Đinh Tính và Liêu Kỳ vâng một tiếng.

Đồ Kiêu trầm giọng hỏi một câu: "Đoàn sứ giả của nước Mạn khi nào thì đến kinh thành?". Mỗi năm nước Mạn đều phái người đến dâng cống phẩm, nhưng năm nay vẫn có khác biệt. Nhị hoàng tử được yêu thương nhất nước Mạn sẽ theo sứ thần cùng đến. Người của hắn nắm được tin tức, thái hậu có ý định thông đồng với nước Mạn để đoạt quyền lực từ tay của hắn.

Tay Đồ Kiêu như có như không gõ vào thành ghế, khí thế trầm trầm.

Nghe thấy Nhiếp chính vương hỏi, lúc này Trọng Thúc nhanh chóng tiến lên trả lời: "Bẩm chủ thượng nếu trên đường không có trở ngại gì lớn thì khoảng nửa tháng nữa sẽ đến nơi".

"Được! Tiếp tục cho người giám sát!".

"Điều thêm người đến bảo vệ xung quanh viện Ngọc Khê của A Ly. Căn dặn ám vệ cùng với thị vệ canh gác quanh phủ, nếu có người ý định xông vào phủ hoặc muốn tiếp cận tiểu viện của A Ly thì lập tức giết ngay cho bổn vương!" - Đồ Kiêu trầm giọng căn dặn, sau đó bảo ba người lui ra ngoài.

Bọn họ lần lượt lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại Đồ Kiêu. Bên ngoài đã là xế chiều, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Không biết tại sao, thời thời khắc khắc hắn đều muốn gặp người nọ, bây giờ tiểu yêu tinh đó đã gắt gao chiếm toàn bộ tâm trí của hắn.

Lúc Đồ Kiêu quay trở lại chỉ thấy đống chăn nhô lên một khối, người trên giường chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ. Châu Nghinh ngủ say vô cùng, Nhiếp chính vương trở lại ngồi bên giường nhìn cậu một lúc mà cậu vẫn không hay biết gì.

Châu Nghinh đang mơ, trong mơ cậu và một người sống trên một ngọn núi. Xung quanh tiên khí lượn lờ, những đám mây ngũ sắc trôi lơ lửng trên không tạo nên cảnh sắc mờ mờ ảo ảo không nói nên lời. Trong mơ cậu không nhớ rõ mình đã làm gì nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của mình rất vui, rất hạnh phúc. Ngày tháng vui vẻ trong mơ lặng lẽ trôi qua sau đấy cậu bị người đánh thức.

Tiểu Khứ khàn cổ mà gọi, cậu mới lim dim mở mắt. Lúc này đã không còn nhớ mình đã mơ những gì nhưng tâm trạng vui vẻ vẫn còn đọng lại.

Đầu óc hơi mông lung nhìn người ngồi trước mặt, do vừa tỉnh ngủ nên vẫn chưa tỉnh táo lắm thế là Châu Nghinh nhìn người nọ ngu ngơ cười một cái.

Nhiếp chính vương nhìn nụ cười hồn nhiên và hạnh phúc của cậu mà sững sờ. Nụ cười này quá đẹp, như một khoảng trời tối tăm bỗng xuất hiện một tia nắng mai, mọi thứ xung quanh như bừng sáng. Tim Đồ Kiêu đập liên hồi vì nụ cười của Châu Nghinh, hắn cảm thấy chắc mình điên rồi, trong đầu hắn không ngừng hiện lên suy nghĩ muốn nhét cậu vào trong máu thịt của mình, mãi mãi không bao giờ chia cách.

Đồ Kiêu tâm trạng bất ổn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Châu Nghinh. Đến khi người trên giường dụi dụi đầu vào tay hắn ý định tiếp tục ngủ hắn mới hồi thần. Trời đã không còn sớm, nếu tiếp tục ngủ sẽ bỏ lỡ bữa chiều mất.

Nhiếp chính vương nhanh chóng bế người ngồi dậy, nhẹ nhàng lay lay cơ thể tinh tế trong ngực: "Ngoan, không thể ngủ nữa, ăn bữa chiều đã rồi hẵng ngủ tiếp có được hay không?".

Châu Nghinh bị hắn ôm dậy cũng đã tỉnh táo phần nào, nhưng cậu ngủ đến cả người lười biếng không muốn động đậy nên dựa cả người vào ngực Nhiếp chính vương, giọng nói còn hơi ngáy ngủ mà ngoan ngoãn trả lời:

"Vâng ạ! Nhưng tối vương gia đừng rời đi có được không?".

"Ta muốn ở cạnh ngài!" Châu Nghinh hơi rầu rĩ. Chỉ cần Đồ Kiêu từ chối sẽ ngay lập tức ăn vạ ngay.

Đồ Kiêu đau lòng mà hôn nhẹ lên tóc cậu sau đó dỗ dành: "Bổn vương sẽ không rời đi, ta ở lại cùng em!".

Nghe câu trả lời của Nhiếp chính vương, Châu Nghinh vui vẻ thưởng cho hắn một cái hôn ngay cằm, sau đó phấn khởi đi rửa mặt rồi dùng bữa cùng Đồ Kiêu.

Buổi tối hôm đó Nhiếp chính vương chỉ ôm người vào lòng mà ngủ. Tâm trạng hắn luôn rụt rịt nhưng thấy Châu Nghinh mệt mỏi ngủ say nên cũng không làm gì khác.

Châu Nghinh ngủ một giấc thật ngon, trong mơ hồ cậu nghe Nhiếp chính vương nhỏ giọng bên tai câu gì đó rồi rời đi. Đợi đến lúc Châu Nghinh tỉnh ngủ thì trời bên ngoài đã sáng trưng. Châu Nghinh hỏi người hầu mới biết Đồ Kiêu đã vào cung thượng triều.



Châu Nghinh dùng một chút điểm tâm xong thì cũng không có gì làm, nên đành lấy một quyển du ký nằm trên ghế dài mà đọc.

Tiểu Khứ lúc này cũng xuất hiện, nó sợ Châu Nghinh lại hỏi vấn đề hồn phách là của ai nên cũng không dám nhiều lời. Nhưng bản tính hay nói cùng với sự tò mò làm cho nó khó chịu vô cùng. Cuối cùng Tiểu Khứ đành nhỏ giọng hỏi Châu Nghinh:

"Châu Châu, hôm trước cậu nói sẽ diễn một vở kịch làm cho Nhiếp chính vương thật lòng tin tưởng cậu, vậy khi nào mới làm vậy?".

Mắt Châu Nghinh vẫn không rời quyển sách, cậu chầm chậm trả lời: "Bốn ngày nữa!".

Tiểu Khứ: "Tại sao phải đợi bốn ngày, ngay bây giờ sao cậu không làm luôn?" Nó thật sự không hiểu!

Châu Nghinh bỏ quyển sách xuống, vươn tay lấy một tách trà hoa trên bàn chậm rãi uống, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tiểu Khứ: "Bốn ngày nữa độc tố trong cơ thể ta tái phát thì mới có thể diễn được!".

Thấy Tiểu Khứ ngơ ngác như không biết chuyện gì, Châu Nghinh cũng hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải em không biết cơ thể này có độc trong người đấy chứ? Em truyền ký ức cho ta mà không biết chuyện này hả?".

Tiểu Khứ ngại ngùng lí nhí trả lời: "Lúc linh hồn cậu xuyên qua đây thì vừa lúc đang cấp bách, nên em truyền ký ức cho cậu cũng chưa kịp xem ký ức đó thế nào! Châu Châu kể lại cho em nghe với!".

Châu Nghinh bất đắc dĩ tìm một tư thế thoải mái dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng kể lại: "Tổ chức sát thủ luôn có cách để làm cho kẻ dưới ngoan ngoãn nghe theo. Khi bọn chúng mang những đứa trẻ về đào tạo đều ép buộc những đứa trẻ ấy phải uống một loại thuốc độc, cách này để làm cho những đứa trẻ nghe lời".

Châu Nghinh ngừng hơi một chút sau đó tiếp tục nói: "Loại độc này ta cũng không biết tên là gì. Hai tháng độc phát một lần, ngoan ngoãn sẽ được cho thuốc giải, nếu không có thuốc giải sẽ đau đớn vô cùng, liên tiếp sáu lần không uống thuốc giải thì cơ thể sẽ bị ăn mòn, đau đớn mà chết!".

Tiểu Khứ nôn nóng hỏi Châu Nghinh: "Vậy...vậy có thuốc giải độc triệt để hay không?".

Châu Nghinh bình tĩnh trả lời: "Không có, người trúng độc cho dù uống thuốc giải hai tháng một lần cũng sẽ không sống quá 30 tuổi. Bốn ngày sau độc trong cơ thể ta sẽ tái phát lần đầu tiên!".

Tiểu Khứ như bừng tỉnh: "Lúc ở rừng mai em nghe tên áo đen nói không giết được Nhiếp chính vương sẽ không có thuốc giải, thì ra là như thế! Vậy Châu Châu định diễn như thế nào!".

Châu Nghinh nhẹ nhàng mỉm cười đáp: "Để cho Đồ Kiêu nhìn thấy, ta có muôn vàng cơ hội để động thủ giết hắn nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện, cho dù đau đến chết đi sống lại cũng không muốn tổn thương đến hắn dù chỉ một chút! Bây giờ Nhiếp chính vương đã bắt đầu động lòng với ta, em đoán xem lúc đó Đồ Kiêu sẽ đau lòng thế nào!".

Tiểu Khứ chỉ là một linh thú ngây thơ chưa trưởng thành nên cũng không quá rõ tình cảm của loài người, nó nghe Châu Nghinh nói như thế nhưng cũng không hiểu hết. Châu Nghinh cười cười cũng không tiếp tục nói gì, tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, vui vẻ tiếp tục cầm sách lên đọc, mặc kệ Tiểu Khứ xoắn suýt ở đó.