Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện "Gió Trăng"

Chương 17




Lúc này Đồ Kiêu còn đang thảnh thơi trong phủ ngọt ngào với bảo bối nhỏ của hắn. Hai người ngồi cạnh cửa sổ, tầm mắt nhìn những cành cây trơ trụi bên ngoài bắt đầu nhú những chồi non bé xíu. Thật nhanh, thoáng chốc đã sắp vào xuân!

Đồ Kiêu vòng tay ôm cơ thể mềm mại của Châu Nghinh, cả người của cậu thoải mái dựa vào ngực của hắn, cả hai nhẹ giọng trò chuyện.

"Bổn vương đã tìm được thuốc giải độc phải uống định kỳ, cũng đã cho người khắp nơi đi tìm phương pháp để giải tận gốc Y Tâm độc. Sau này sẽ không sao nữa, A Ly không cần phải sợ".

Giọng nói của Đồ Kiêu trầm thấp, thủ thỉ bên tai làm cho Châu Nghinh cảm thấy bình yên vô cùng. Cậu dùng bàn tay thon dài của mình chen vào giữa lòng bàn tay to lớn của Đồ Kiêu, sau đó mới nhẹ giọng đáp:

"Có vương gia cạnh bên còn lâu em mới cảm thấy sợ! Hằng ngày cứ như thế này trôi qua em đã rất mãn nguyện". Lời nói này xen lẫn một chút lấy lòng Nhiếp chính vương, nhưng chỉ có Châu Nghinh biết, đa phần là sự thật. Từ lúc sinh ra trên đời này, bắt đầu có tri giác thì những ngày tháng ngắn ngủi ở cạnh Đồ Kiêu là lúc cậu cảm thấy ấm áp và thoả mãn nhất. Đồ Kiêu cho cậu ăn ngon, mặc đẹp cùng với sự yêu chiều mà trước giờ Châu Nghinh chưa từng nhận được. Châu nghinh không biết cảm giác của mình với Đồ Kiêu là như thế nào.

Lúc đầu gặp gỡ thì sợ hãi hắn, nhưng dần dần lại cảm thấy Đồ Kiêu rất quen thuộc, giống như bọn họ từ rất lâu rất lâu trước đây đã từng gặp gỡ nhau. Ngay cả khi hai người thân mật, Châu Nghinh cũng hoàn toàn không bài xích. Châu Nghinh bối rối vô cùng nhưng nghĩ mãi cũng không ra được cái gì nên đành thôi. Nhưng chính cậu cũng có thể cảm nhận được, khi ở cạnh Đồ Kiêu cậu đã không còn khép nép hay sợ hãi nữa.

Đồ Kiêu thấy Châu Nghinh hơi phân tâm nên cúi đầu cắn lên phần cổ thon dài của cậu một cái để lại một hàng dấu răng ám muội. Châu Nghinh bị hắn làm cho giật mình vội quay sang ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt trong trẻo của cậu như muốn hỏi "Đồ Kiêu làm gì thế?".

Đồ Kiêu bị cậu nhìn làm cho trái tim mềm nhũn, hắn từ tốn liếm liếm vết cắn của mình để lại trên cổ cậu, trước khi rời đi còn không quên trêu trọc để lại một dấu vết đỏ ửng trên làn da trắng.

"Không lâu nữa thôi thái hậu sẽ không còn tồn tại, đến lúc đó A Ly muốn xử lý thái hậu như thế nào cũng được, bà ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Em có vui không?" - Đồ Kiêu dịu dàng nói, giống như trừ khử thái hậu chỉ là một việc nhỏ, chỉ cần nhấc tay là có thể giải quyết.

Nhưng Châu Nghinh nghe hắn nói như vậy không biết làm sao mà cậu rất tin tưởng hắn, cậu rất tin vào năng lực và thủ đoạn của Đồ Kiêu. Năm đó hắn là người thắng cuối cùng khi tranh đấu ngôi vị hoàng đế, thì lúc này chỉ là đối phó với một thái hậu quanh năm ở trong cung cấm cũng không phải quá khó khăn. Nếu Đồ Kiêu đã nói như vậy thì chứng tỏ hắn đã lên kế hoạch chu đáo từ lâu, chỉ cần thời cơ đến là một lưới bắt hết cả đám người của thái hậu.

Tuy vậy Châu Nghinh vẫn sợ Nhiếp chính vương khinh địch: "Có nguy hiểm hay không? Nếu lần này có thể làm ngài bị thương thì em không cần".

"Sẽ không sao, bổn vương sẽ cẩn thận!".

Nhiếp chính vương nói xong câu thì không biết tại sao lại ôm cậu quay lại đối diện với hắn, bộ dáng rất trịnh trọng làm trái tim của Châu Nghinh cũng đập nhanh thêm một chút.

Đồ Kiêu vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cậu, nói: "A Ly, sao khi giải quyết xong thái hậu, em có đồng ý gả cho ta hay không? Làm vương phi của ta, cả đời chỉ có ta và em!".

Châu Nghinh hoảng hốt nhìn Đồ Kiêu trăn trăn không biết nên nói gì, thấy hắn còn đang chăm chú chờ cậu trả lời càng làm cho Châu Nghinh thêm không biết làm sao. Lời nói của cậu cũng bắt đầu hơi loạn: "Em t..thân phận thấp hèn, lúc trước còn giết....không phải, lúc trước còn ám sát ngài. Em là nam s..sao có thể".



"Chỉ cần em đồng ý thì những chuyện này không quan trọng. Đồ Kiêu ta, đời này chỉ cần một mình em!".

Châu Nghinh nhìn sâu vào mắt Đồ Kiêu, cậu nhìn thấy trong mắt hắn chỉ toàn là dịu dàng, mà dịu dàng ấy giờ đây chỉ dành cho cậu. Châu Nghinh nhoài người vòng tay ôm chặt cổ Nhiếp chính vương, cậu không trả lời là đồng ý hay không, chỉ yếu ớt nói một câu: "Sao vương gia lại đối xử tốt với em như thế".

Đồ Kiêu thấy cậu không trả lời cũng không ép, hắn không muốn tạo áp lực cho bảo bối nhỏ của hắn. Dù sao, cậu có đồng ý hay không thì cả đời này cũng chỉ có thể ở cạnh hắn mà thôi!

________________

Ngày đại tiểu thư của phủ Anh quốc công nhập cung trở thành hoàng hậu chớp mắt đã đến.

Hôm ấy khắp kinh thành giăng đèn kết hoa. Bá tánh chen chúc đứng ven đường háo hức nhìn xem đoàn rước dâu đi diễu hành một vòng kinh thành. Khi kiệu hoa đỏ rực bắt đầu tiến vào cửa cung bá tánh mới bắt đầu tản đi.

Nghi lễ phong hậu trước nay rườm rà, đến khi hoàn tất thì trời cũng đã khuya. Phe phái Thái hậu một phen thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện êm xuôi.

Đồ Kiêu đội sương lạnh trở về phủ, hắn vội vàng tắm rửa thay quần áo, cẩn thận hơ ấm cơ thể sau đó mới trở về phòng ngủ. Người trong lòng hắn đã sớm chìm vào mộng đẹp, nhưng cậu vẫn không quên chừa một khoảng trống trên giường.

Đồ Kiêu nhẹ chân nhẹ tay lên giường nhẹ nhàng kéo người nọ ôm vào ngực. Châu Nghinh không tỉnh giấc nhưng vẫn mơ màng rút sâu vào lòng hắn, trong miệng lẩm bẩm gọi "vương....gia", đúng là yêu kiều không sao tả hết!

Sau đại lễ phong hậu, tiếp theo chính là tiếp đón đoàn sứ giả của Mạn quốc. Lần này Mạn quốc vào kinh thành ngoại trừ sứ thần còn có thêm hai vị hoàng tử và công chúa. Ngày đoàn sứ giả trùng trùng điệp điệp tiến vào kinh thành vừa hay chính là đêm giao thừa.

Trong cung tổ chức tiệc để đón tiếp vô cùng long trọng.

Lần này cho dù Nhiếp chính vương không đồng ý mang Châu Nghinh theo thì cậu cũng nhất định phải đi cho bằng được. Tuy Đồ Kiêu không nói rõ ràng nhưng Châu Nghinh biết rõ trong lòng, hôm nay chính là ngày mà Đồ Kiêu sẽ hành động. Tuy biết đi cùng Đồ Kiêu vào cung dự tiệc có thể sẽ nguy hiểm nhưng nếu để cậu lại trong phủ mà phải hồi hộp lo âu thì cậu tình nguyện đi cùng Nhiếp chính vương.

Yến tiệc được tổ chức vào buổi tối, gần đến giờ khai tiệc Đồ Kiêu mới mang cậu lên xe ngựa đi vào hoàng cung.

Có lẽ đêm nay là giao thừa nên trên phố náo nhiệt vô cùng, đèn lồng đỏ rực được treo ở nơi cao cao làm cả con đường như bừng sáng. Châu Nghinh cũng bị không khí làm cho vui vẻ, cậu vén một góc màn cửa xe ngựa nhìn ra bên ngoài, cảm thấy khắp nơi đều mới lạ. Đồ Kiêu nhìn thấy dáng vẻ của cậu không biết tại sao trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Dừng xe lại đi" - Nhiếp chính vương ra lệnh cho thuộc hạ.

Châu Nghinh thắc mắc quay đầu nhìn hắn rồi hỏi: "Vương gia, làm sao vậy?".

Đồ Kiêu nắm lấy tay Châu Nghinh đỡ cậu bước xuống xe ngựa. Châu Nghinh một bụng thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Nhiếp chính vương kéo Châu Nghinh vào lòng che chở để dòng người đông đúc không chạm vào người cậu, cả hai chậm chậm đi trên con đường ngợp đỏ ánh đèn cùng với âm thanh rộn ràng xung quanh.

"Ta dẫn em đi thả đèn trời" - Giọng nói Đồ Kiêu ngay sát bên tai, hắn dẫn cậu chen qua đám người đi đến một bãi đất trống. Có rất nhiều bá tánh đang chuẩn bị thả đèn trời.

"Vương gia yến tiệc trong cung đã sắp bắt đầu rồi!" - Châu Nghinh níu tay Nhiếp chính vương lại, cậu sợ hắn làm lỡ việc quan trọng.

"Đến trễ một chút cũng không sao". Đồ Kiêu vừa trả lời vừa nhận đèn từ tay Trọng Thúc. Do thời gian không đủ nên lúc này cũng không tìm được bút để viết chữ lên đèn.

Đồ Kiêu cầm đèn trong tay để Châu Nghinh châm lửa vào bấc đèn. Châu Nghinh cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu tiên cậu thả đèn trời. Nếu Nhiếp chính vương không gấp gáp vậy thì Châu Nghinh cũng không lo lắng nữa. Cậu cẩn thận châm lửa, ánh sáng đỏ rực, Thiên Đăng từ từ căng lên, đẹp không sao tả xiết.



Đồ Kiêu nhìn bộ dạng hứng khởi của cậu mà thoả mãn trong lòng, hắn nhẹ hôn vào gò má bị ánh lửa chiếu đỏ hồng của Châu Nghinh, nói: "Khi thả đèn A Ly nhớ phải cầu nguyện đấy nhé!".

Châu Nghinh vui vẻ gật đầu, sau đó cũng nhẹ hôn vào cằm của Nhiếp chính vương, cả hai tình nồng ý mật.

Bá tánh đã bắt đầu thả đèn, Châu Nghinh thấy thế cũng vội vàng nhắm mắt lại cầu nguyện sau đó buông tay để đèn bắt đầu bay lên. Những ánh sáng lập loè như những vì sao trên bầu trời tối tăm, càng ngày càng nhiều đèn được thả làm cho cả bầu trời đêm như bừng sáng.

Châu Nghinh nhìn chiếc đèn của cậu càng bay càng cao đến khi không còn nhìn thấy được nữa mới thôi. Cậu quay sang nhìn Nhiếp chính vương đứng cạnh mình. Hắn đứng đó, im lặng chờ cậu, trong đôi mắt ấy Châu Nghinh nhìn thấy chính mình. Cậu mỉm cười nhào qua ôm Đồ Kiêu, ngọt ngào nói vào tai hắn: "Vương gia, A Ly rất vui!".

Đồ Kiêu cũng mỉm cười nhìn cậu. Châu Nghinh cảm thấy lời đồn hoàn toàn là sai sự thật. Người đời nói Nhiếp chính vương mặt mày hung ác, nhưng rõ ràng là không phải. Bởi vì trước mặt cậu, Đồ Kiêu luôn là người dịu dàng nhất!

___________________

Thái hậu vẫn chưa ra lệnh khai tiệc, bởi vì Nhiếp chính vương vẫn chưa đến. Phe phái thái hậu lo lắng trong lòng, nếu hôm nay Nhiếp chính vương không đến thì chẳng phải công sức bày mưu đều đổ sông đổ bể hay sao.

Nhưng cũng may bởi vì thái giám đã cất cao giọng: "Nhiếp chính vương đến!!".

Nhiếp chính vương nắm tay của Châu Nghinh đi vào đại điện nguy nga tráng lệ. Thân phận của Châu Nghinh lúc này vô cùng không hợp lễ nhưng Nhiếp chính vương không quan tâm nên kẻ dưới cũng không dám nhiều lời.

Nhiếp chính vương đã đến, yến tiệc cũng bắt đầu.

Châu Nghinh ngồi cạnh Đồ Kiêu, cậu lặng lẽ quan sát từng người trong buổi tiệc. Đoàn sứ giả của Mạn quốc vừa hay đối diện với nơi Châu Nghinh đang ngồi. Châu Nghinh bắt gặp một ánh mắt cũng đang nhìn mình, là một cô gái. Người nọ tuổi trẻ, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy. Nếu Châu Nghinh không lầm thì vị này chính là công chúa Mạn quốc.

Phía trên ngồi cạnh Hoàng thượng chính là Hoàng hậu được sắc phong không lâu.

Hoàng hậu nhìn thấy tầm mắt của Châu Nghinh nhẹ mỉm cười rồi quay đầu đi. Châu Nghinh không hiểu gì hết, đây là lần đầu cậu gặp vị Hoàng hậu này, nhưng có vẻ thái độ của người nọ đối với cậu rất ôn hoà.

"A Ly thích Hoàng hậu hay sao?" - Giọng Đồ Kiêu rất nhỏ, khi hắn nói thì kề sát vào tai Châu Nghinh nên chỉ có mình cậu nghe thấy.

Châu Nghinh vội lắc đầu lia lịa, cũng thôi không dám nhìn lung tung nữa.

Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở chủ vị, hoàng thượng nói vài câu khách sáo với đại thần và sứ giả Mạn quốc rồi im lặng. Yến tiệc cũng bắt đầu. Tiếng đàn hát nổi lên, những vũ cơ quần áo xinh đẹp đang nhẹ múa theo tiếng nhạc. Châu Nghinh hơi căng thẳng một chút, cậu ngước nhìn Đồ Kiêu sau đó lén lút nắm lấy một ngón tay của hắn.

Khuôn mặt Nhiếp chính vương vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng bàn tay to lớn đã trở một cái bao chặt lấy tay nhỏ của Châu Nghinh.

Yến tiệc đã được một nửa, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào. Một thị vệ chạy vào bẩm tấu, gã ta quỳ ở giữa điện, hớt hãi lên tiếng: "Bẩm hoàng thượng, b...bên ngoài có người kêu oan, nói....nói...".

Gã thị vệ quay đầu sang nhìn Nhiếp chính vương, trong ánh mắt toàn là sợ hãi. Châu Nghinh nhíu mày, xem ra tranh đấu hôm nay sắp bắt đầu rồi.

Hoàng thượng phối hợp với gã thị vệ, giả vờ uy nghiêm lên tiếng: "Nô tài đáng chết, ấp a ấp úng, có gì thì nhanh bẩm tấu!".

Gã thị vệ vội dập đầu: "Bẩm hoàng thượng, có người kêu oan, nói....nói là muốn vạch trần tội ác của Nhiếp chính vương năm xưa. Người nọ kêu la ầm ỉ ở cửa cung, vừa hay được Kỳ Trung hầu mang vào ạ".

Hoàng thượng nghe vậy vội nói: "Xằng bậy, thanh danh của Nhiếp chính vương lại có thể để mặc cho người khác bôi nhọ, có phải là không xem hoàng thất ra gì hay không?".



Đại thần ngồi bên dưới xì xào bàn tán, chỉ có Nhiếp chính vương vẫn bình tĩnh uống một ngụm trà rồi lên tiếng: "Mang tên đó vào đi, bổn vương cũng muốn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra".

Người kêu oan bị đem vào trong điện, tên đó quần áo bình thường, cả người dính bẩn, tóc tai cũng không gọn gàng. Gã ta vừa vào điện đã vội vàng dập đầu, miệng liên tục kêu oan.

Thái hậu lên tiếng: "Ngươi hãy kể đầu đuôi mọi chuyện, nhất định hoàng thượng sẽ làm chủ cho ngươi. Nếu có nửa lời sai trái, thì coi chừng cái đầu của ngươi".

"Thảo dân không dám dối trá, chỉ mong hoàng thượng và các vị đại thần làm chủ cho ta".

Châu Nghinh ngước nhìn gã ta, sau đó quay sang nhìn Nhiếp chính vương. Thấy ánh mắt của cậu, Đồ Kiêu nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu một chút, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Gã đàn ông kêu oan bắt đầu kể chuyện. Theo lời gã ta thì lúc xưa gã từng làm Tri huyện Đăng Ty - một huyện nhỏ nằm ở biên cương, nơi giáp biên giới với nước Mạn. Năm ấy kinh thành xảy ra nội chiến, các vị hoàng tử tranh đấu với nhau, nước Mạn tranh thủ thời cơ ý đồ xâm lược. Lúc đó Nhiếp chính vương đã cấu kết mượn thế lực của nước Mạn để dễ dàng lật đổ các vị hoàng tử, đường đường chính chính lên làm Nhiếp chính vương. Cuối cùng lại giả vờ dẫn binh đi dẹp yên biên cương, dành lấy muôn lời ca tụng của bá tánh.

Gã ta dập đầu xuống đất, vì để cho bản thân thêm phần thảm hại mà sức lực mạnh vô cùng, trán của gã chảy xuống một hàng máu đỏ.

"Năm đó ta làm Tri huyện Đăng Ty đã vô tình biết được sự việc này nên bị Nhiếp chính vương cho người đuổi giết. Cũng may mạng sống của ta kiên cường, trốn tránh khắp nơi nên tới bây giờ mới có thể nói lên mọi chuyện. Lời nói của ta đều là sự thật, xin hoàng thượng làm chủ!".

Các vị đại thần xôn xao đưa mắt nhìn nhau không biết đây là chuyện gì.

Kỳ Trung hầu thấy các đại thần đã bàn tán đủ, cuối cùng lão ta lên tiếng: "Đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, không có bằng chứng làm sao mọi người có thể tin được?".

Đồ Kiêu vẫn bình thản ngồi đó, gã Tri huyện đưa mắt nhìn hắn một cái rồi vội vàng lên tiếng: "Ta có chứng cứ!".

Gã ta lấy ra một phong thư đã ố vàng, thái giám nhận lấy mang lên cho hoàng thượng và thái hậu xem qua.

"Đây chính là bức thư mà năm xưa Nhiếp chính vương đã gửi cho nước Mạn, ta khó khăn lắm mới trộm được, vẫn luôn cất giữ đến tận bây giờ. Bên trên còn có cả dấu ấn của Nhiếp chính vương!".

Hoàng thượng và thái hậu xem xét bức thư, khuôn mặt cả hai giả vờ nặng nề. Bức thư được truyền xuống cho tất cả đại thần cùng xem, cuối cùng được truyền đến chỗ của Đồ Kiêu.

Châu Nghinh ngoài người ra phía trước để xem bức thư. Giấy viết thư có vẻ đã cũ, bên trên thật sự chính là chữ viết và dấu ấn của Đồ Kiêu.