Quản gia thấy Bách Tư Nại trở về thì trái tim đang treo lơ lửng cũng dần hạ xuống. Nhưng nghĩ đến Tống Nhiễm đã mấy ngày không có tin tức liền thở dài thườn thượt , ấp a ấp úng nói với Bách Tư Nại.
Mục Uyển Linh đã điều tra được việc Tống Nhiễm bỗng dưng biến mất thấy quản gia dường như muốn nói chuyện liên quan tới Tống Nhiễm trước mặt Bách Tư Nại liền bước tới cắt ngang.
"Quản gia, tôi cần một số thứ ông mau đi sắp xếp giúp tôi đi!"
Quản gia phận là bậc cấp dưới làm công ăn lương, thấy ông chủ không có phản ứng về việc Mục Uyển Linh tiểu thư sai khiến mình, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn cung kính rời đi.
Mục Uyển Linh trong đầu đã nhảy số xong kế hoạch đó là nhân cơ hội này ép Bách Tư Nại đăng ký kết hôn và cử hành hôn lễ với mình. Đến lúc anh có nhớ lại thì gạo đã nấu thành cơm có muốn chối bỏ cũng không được. Thế là cô ta liền ưỡn à ưỡn ẹo nắm lấy tay Bách Tư Nại làm nũng nói.
"Tư Nại lúc trước anh nói sau chuyến công tác sẽ cử hành hôn lễ, nhưng vì tai nạn nên hôn lễ chúng ta bị hoãn lại. Bây giờ anh đã bình phục rồi hay chúng ta nhân cơ hội này cử hành hôn lễ luôn được không?"
Bách Tư Nại tuy mất trí nhưng chỉ là mất đi một phần kí ức nhỏ, chứ không phải mất toàn bộ kí ức mà giống như thằng ngu để Mục Uyển Linh cô ta điều khiển. Bản thân anh biết bản thân ghét cái nữ nhân tới như thế làm sao có chuyện chính anh muốn cử hành hôn lễ với cô ta được cơ chứ! Anh chỉ giả bộ xem cô ta có thể diễn được đến khi nào mà thôi.
"Bác sĩ cũng nói rồi hiện tại anh đang mất trí nhớ, chuyện kết hôn đợi đến lúc anh khôi phục trí nhớ rồi tiến hành cũng không muộn! Bây giờ anh còn có việc nên em về nghỉ ngơi trước đi, hôm khác lại tới sau."
Mục Uyển Linh thấy Bách Tư Nại đã hạ lệnh tiến khách, để duy trì hình tượng vợ chưa cưới hiền thục nên đành ngậm ngùi ra về. Nhưng Mục Uyển Linh vẫn chưa từ bỏ kế hoạch lừa dối Bách Tư Nại, cô ta tìm tới quản gia và người làm trong biệt thự của Bách gia, dùng một số tiền lớn để hối lộ mọi người khiến cho họ không nhắc hay trả lời bất cứ câu hỏi gì liên quan tới Tống Nhiễm.
Quản gia và những người hầu không hề bị số tiền lớn kia che mờ đôi mắt, nhưng vẫn quyết định tương kế tựu kế nhận tiền của Mục Uyển Linh. Rối sau đó giao nộp lại cho Bách Tư Nại và kể lại đầu đuôi sự việc.
Nhưng khi Bách Tư Nại hỏi về thân phận hay sở thích của Tống Nhiễm thì cũng không có ai trở lời được. Anh hỏi về quan hệ của anh với người tên là Tống Nhiễm thì quản gia và đám người giúp việc cũng không biết phải giải thích như nào với anh cả. Cuối cùng quản gia chỉ có thể vuốt mồ hôi trên trán thở dài nói.
"Chúng tôi chỉ biết Tống Nhiễm thiếu gia đối với ông chủ vô cùng quan trọng, còn lại chúng tôi không biết nói như thế nào cả! À đúng rồi ảnh lần trước ngài chụp với Tống Nhiễm thiếu gia tôi đã theo chỉ thị của ngài rửa ra và đóng khung để trong ngăn kéo tủ trong thư phòng rồi ạ!"
Bởi vì từ lúc Bách Tư Nại đưa Tống Nhiễm về biệt thự thì luôn đối xử với cậu rất đặc biệt. Hai người đều là nam nhân, anh cũng không mở miệng khẳng định thân cùng quan hệ của Tống Nhiễm với mọi người nên mọi tin tức mà bọn họ biết đều là tin đồn, có phải sự thật hay không chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Bách Tư Nại muốn từ miệng của quản gia biết chút thông tin của Tống Nhiễm nhưng cuối cùng lại chả được gì nên có chút nản chí. Anh phất ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm việc của mình, còn về tiền của Mục Uyển Linh đã hối lộ họ anh có chút chán ghét nói với quản gia.
"Tiền này mọi người cứ chia nhau đi, cứ coi như là chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra! Nếu Mục Uyển Linh cô ta có hỏi thì cứ bảo là bản thân chưa nói bất cứ chuyện gì liên quan tới Tống Nhiễm với tôi cả! Quản gia vậy người tên là Tống Nhiễm kia trước đây sống ở đây bây giờ đâu rồi?"
Quản gia chia tiền lại cho mọi người rồi để họ ra ngoài trước. Ông ấy có chút bối rối và ấp a ấp úng nói.
"Thời gian trước Tống Nhiễm thiếu gia vì không có chút tin tức nào của ngài mà lúc nào cũng thất thần ngồi bên bệ cửa sổ trông ngóng ngài về. Nhưng mấy hôm trước cậu ấy bỗng dưng nhận được điện thoại rồi nhanh chóng rời đi mấy ngày rồi vẫn chưa có trở lại ạ!"
Bách Tư Nại nghe xong trong lòng liền xuất hiện một cảm giác chua xót đau lòng cùng tự trách. Anh như cái xác không hồn lững thững đi về phía thư phòng. Tay anh run run mở ngăn kéo tủ lấy ra bức ảnh duy nhất anh và Tống Nhiễm đã chụp chung. Nhìn khuôn mặt nam nhân trong ảnh vừa xạ lạ vừa thân thuộc khiến đầu anh như búa bổ không khống chế được mà ngã khụy xuống. Cơn đau đầu kéo dài một lúc lâu mới dần biến mất. Nhưng việc quên đi một phần kí ức quan trọng nó còn đau đơn hơn gấp ngàn lần. Vì tận sâu trong tiềm thức luôn thôi thúc anh rằng người tên là Tống Nhiễm này đối với anh còn quan trọng hơn cả mạng sống gấp ngàn vạn lần!