Hôm nay Tề Vũ Hiên và Tống Nhiễm ngồi trên vị trí chủ vị để làm chủ hôn cho hai cặp đôi kia.
Song hỷ lâm môn
Trên tay Tống Nhiễm cầm một cái máy ảnh, khoảnh khắc này phải chụp lại để cho họ làm kỷ niệm về sao.
Sau khi lễ bái đường xong, chụp ảnh cũng xong rồi, tới đi mời rượu khách.
Khách trong buổi lễ cưới này đều là những thương nhân giàu có, bởi vì trong ba năm, Tống Nhiễm đã rời thuyền lên bờ tìm một nơi định cư cố định.
Cậu mua cho mình cả một dãy phố dài để kinh doanh đủ loại mặt hàng, độc lạ đều có, vàng ở đây không có đánh dấu, có thể sử dụng ở hiện đại hay cổ đại đều được cả, cậu phải tranh thủ mà kiếm mấy thổi vàng nữa.
Cho nên kinh doanh phát triển vô cùng tốt, những món đồ rất bình thường ở hiện đại lại là vật hiếm lạ của cổ đại.
Mà trong không gian cậu có rất nhiều thứ thú vị và hấp dẫn cho nên buôn may bán đắc vô cùng.
Mấy thời gian rỗi rãnh , đám người Dịch Uy sẽ mở ra vài thứ như đồng hồ con chim để nghiên cứu , những thứ có thể mô phỏng làm bằng gỗ họ cũng nghiên cứu mà làm ra.
Tống Nhiễm cho bọn họ rất nhiều bản vẽ chi tiết , dạy họ có thể đọc viết chữ đơn giản, rồi để họ tự mày mò và thay đổi chỉnh sửa bản vẽ cho hợp lý.
Sau đó những bản vẽ chỉnh sửa được vẽ lại hoàn toàn mới kia bị Tống Nhiễm lấy đi toàn bộ không có chút áy náy nào, cậu đem chúng bỏ vào không gian dự phòng nếu sau này còn cần tới chúng sử dụng.
Tiếp tục ăn uống, ngủ nghỉ, đi chơi, buôn bán bình dị trôi qua mười năm.
Vàng trong không gian của cậu, đã chất được đầy một cái container rồi, rất thoả mãn luôn, chỉ cần nhìn thôi cũng loá mắt vô cùng.
Hôm nay nhãn rỗi, cậu đem Tề Vũ Hiên vào không gian cùng anh nghịch nước trong hồ, chơi rất vui vẻ.
" Cuộc sống này thật thảnh thơi ".
Tề Vũ Hiên nằm trong nước, nhìn lên bầu trời bất động trong không gian của cậu, rồi nhìn sang bên cạnh.
Tống Nhiễm nhìn anh gật đầu cười ngọt ngào.
" Như thế này mãi thật tốt".
Tống Nhiễm nhớ tới thời gian không thể kéo dài mãi được mặt liền ỉu xìu, Tề Vũ Hiên thấy cậu đang vui liền có chút héo đưa tay kéo cậu lên bờ cười xoa đầu cậu.
" Trân trọng thời gian bên nhau, dù có ngắn thật, nhưng chúng ta vui vẻ và hạnh phúc như vậy là thoả mãn rồi, em nói đúng không Nhiễm Nhiễm".
" Ừm, em hiểu rồi, A Bân sẽ vui vẻ bên em chứ ". Tống Nhiễm bước đến gần ôm anh cọ cọ.
" Đương nhiên rồi, ngốc à, trong tim anh luôn chỉ có em thôi ".
Anh ôm cậu lên rồi đi vào phòng, cậu là tiểu yêu tinh của anh, luôn sẽ có những hành động dù vô tình hay cố ý làm cho anh không nhịn được mà cứ muốn ăn cậu.
Ngày hôm sau, Tống Nhiễm đưa Tề Vũ Hiên ra khỏi không gian để anh đi xử lý một số việc quan trọng, còn cậu thì đi đến thư phòng.
Tới hôm nay cậu mới nhớ ra, lúc trước cậu có chọn được một hộp quà từ quyển sách bìa đen đó tặng cho.
Tống Nhiễm đi đến một cái kệ sách, nhưng trên đó không có sách mà chỉ có một cái hộp màu đỏ lặng lẽ nằm đó.
Cậu lấy cái hộp xuống để trên bàn cạnh cửa sổ rồi mới mở nắp ra.
Bên trong có một quyển sách bìa đỏ bên trên viết Phệ Ảnh Xích Quyết và một bình ngọc màu lam có thể nhìn rõ bên trong có một chất lỏng màu đỏ ống ánh.
Nói là quyển sách chứ nó có mười chín trang mà thôi.
Cậu cầm quyển sách lật từng tờ ra xem, đọc rồi lại đọc, rồi lại cười lên trong rất ngốc.
Đây là một bản công pháp tu linh hồn.
Mỗi trang sách của Phệ Ảnh Xích Quyết là một cấp bậc tượng trưng cho một màu của linh hồn.
Ánh mắt cậu nhìn sang cái bình ngọc lẩm bẩm , " Nếu đã để thứ này chung với Phệ Ảnh Xích Quyết thì chắc hẳn là uống được mà nhỉ ".
Tống Nhiễm mở nút bình kê vào miệng không do dự mà đổ tất cả vào trong không sót một giọt nào dù là nhỏ nhất.
Chất lỏng đó vừa vào cơ thể cậu, thì linh hồn cậu liền run rẩy kịch liệt một bông hoa thược dược màu tím nhạt từ ở giữa trán cậu bay ra sau đó xoay tròn.
Cơ thể Tống Nhiễm ngồi yên bất động , chất lỏng màu đỏ đó không có thấm vào máu của cậu, mà nó như có linh tính từng chút bị thược dược màu tìm hấp thu.
Màu tím dần dần tạo thành một đường viền , và đang xen cùng màu đỏ.
Tống Nhiễm nhắm mắt cảm giác rõ ràng linh hồn mình có một sức lực đã mạnh hơn trước vài lần nữa.
Không biết qua bao lâu, thược dược hoa ngừng xoay tròn , màu tím và đỏ hoàn hảo mà dung hợp cùng nhau, cậu cảm thấy rất ổn không có cảm giác không thoải mái khi linh hồn đã có được hai màu.
Cậu vui vẻ cầm Phệ Ảnh Xích Quyết nhìn xem thủ quyết của cấp một và cấp hai.
Thủ quyết của cả hai cấp đều khá ngắn nhưng lại rườm rà muốn tạo ra nó lại vô cùng không dễ dàng.