" Thuần công tử muốn xoá... xoá bỏ Tề Nguyệt quốc khỏi bản đồ các nước sao ? ". Bốn người đồng thanh run giọng nhìn Tề Vũ Hiên, cầu mong câu trả lời từ anh.
Tống Nhiễm không thích bị gọi là thái tử phi nghe rất giống nữ nhân, nên bình thường mọi người hay gọi cậu là công tử, hoặc Thuần công tử.
" Ừm, bây giờ ta sẽ chiều theo ý muốn của em ấy ".
Tề Vũ Hiên cười cười, anh biết cậu không sao, nhưng có lẽ tạm thời sẽ không xuất hiện lại, anh phải chuẩn bị trước, khi cậu vừa trở lại thì có thể vui vẻ rời khỏi nơi này đi du ngoạn được rồi.
" Xin chủ tử phân phó ".
Nhậm tổng quản, Dịch Uy và Bạch Trạch cùng Hắc Diệu quỳ một gối xuống chấp tay chờ lệnh.
Sao đó từ trong bóng tối đi ra thêm một người, không ai xa lạ đó là Lục Chấn, cũng gia nhập đám người quỳ xuống đợi lệnh.
Tề Vũ Hiên nhìn họ nở nụ cười hài lòng, không uổng công những năm nay anh luôn tin tưởng vào họ.
Anh gật đầu bảo họ đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt ai cũng lo lắng, anh tốt bụng một lần.
" Cảnh Nghi không sao, nhưng tạm thời sẽ không trở lại, thời gian vắng bóng em ấy, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc phá hủy hoàng cung ".
Năm người khuôn mặt ngốc lăng, Dịch Uy không nhịn được mà hỏi " Chủ tử sao người biết công tử vẫn ổn ?".
" Bí mật ". Tề Vũ Hiên lắc đầu đầy thần bí .
Mọi người trong lòng thầm khinh bỉ chủ tử của họ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đã hiểu , không hỏi nữa.
Khụ... Tề Vũ Hiên ho khan nghiêm túc lại.
" Được rồi, bàn chính sự đi ".
Mọi người cũng không dây dưa vấn đề này nữa, rất nghiêm túc thảo luận việc phá hủy cả một cung điện đã tồn tại mấy trăm năm nay.
Thời gian tiếp theo, mọi chuyện vẫn như bình thường, chỉ là Tề Bậc Vực mất tích khiến cho hoàng hậu vô cùng lo lắng.
Cho rất nhiều người đi tìm mà cũng không tìm thấy gì, cuối cùng cũng không nhịn được mà đích thân hạ lệnh khám xét phủ thái tử.
Tuy hoàng thượng tức giận, nhưng ông cũng ngầm đồng ý cho hoàng hậu làm vậy.
Nhưng mà để bọn họ thất vọng là không tìm thấy Tề Bậc Vực.
Nhưng lại khiến Tề Vũ Hiên lạnh lòng càng quyết tâm hơn khi xuống tay phá hủy hoàng cung và chôn vùi thi cốt của những người mà anh từng xem là người thân.
Bí mật về thân thế của Tề Vũ Hiên chỉ có hoàng hậu cùng Tề Bậc Vực biết mà thôi , mà một người đã thi cốt vô tồn , một người bận bịu đi tìm con trai cưng , không ai có thời gian rãnh mà phơi bày sự thật này cho anh biết.
Còn hai ảnh vệ lúc đó theo bên cạnh Tống Nhiễm , bọn họ không dám nói nhiều lúc kể rõ mọi chuyện quyết định lượt bớt việc này.
Thứ trong kho mà cậu để lại cho anh là mấy chục thùng thuốc nổ cùng dầu hoả nguyên chất.
Tề Vũ Hiên nhớ lời cậu căn dặn, cho người đặt thuốc nổ ở mọi góc khuất trong hoàng cung.
Tranh thủ lúc nữa đêm để ảnh vệ đào một đường rãnh sâu chừng hơn một gang tay thành một cái lưới nhện thật lớn.
Nối liền nhau và phải ở sát mấy ngồi dây dẫn đến thuốc nổ, rồi dùng gạch lắp lại chắc chắn như chưa từng bị đào bới qua.
Trong khi đêm đêm đội ảnh vệ do Lục Chấn chỉ huy bận rộn nhảy loạn trong cung, mà binh lính tuần tra chưa từng phát hiện ra lần nào.
Thì ở bên ngoài cũng là mỗi đêm, đội ảnh vệ do Dịch Uy chỉ huy cũng bắt đầu bước di tản người nhà của các ảnh vệ.
Không phải ảnh vệ nào theo Tề Vũ Hiên cũng là trẻ mồ côi, họ cũng có gia đình, có vợ con, dù biết bản thân làm ảnh vệ tính mạng sẽ không kéo dài quá lâu trên đời, nhưng họ vẫn muốn sống như những người bình thường khác.
Tề Vũ Hiên cũng không phải là một chủ tử độc tài.
Anh luôn cho ảnh vệ có được ngày nghỉ ngơi, có thời gian thăm gia đình và tìm người thương, chỉ cần họ trung thành và làm việc đạt yêu cầu là được rồi.
Chỗ để ở sau khi họ rời khỏi hoàng thành cũng đã được Tống Nhiễm nghĩ tới từ trước.
Cậu cùng với Tề Vũ Hiên đã đi chọn một ngọn núi vắng vẻ thưa người còn gần với biên giới Bích Lương quốc, dùng máy khoan cùng máy xúc đất đào rỗng ruột của ngọn núi.
Mấy việc điều khiển máy móc này Tống Nhiễm dạy cho Bạch Trạch cùng Hắc Diệu làm, cậu lười.
Sao đó tạo lập mấy trăm căn phòng đá nhỏ, mỗi phòng đều có một cái cửa sổ nhỏ có thể thông qua lớp lá cây để nhìn ra bên ngoài.
Có thể công đánh cũng có thể phòng thủ khi bị kẻ thù tấn công đột xuất.
Lúc đó mấy người bọn Dịch Uy đều đứng như tượng đá nhìn hai chiếc xe mà cậu đem ra dùng để đào núi, trong mắt họ lúc đó không biết là nhìn thấy thần tiên hạ phàm hay là yêu quái nữa.
Mà người hãnh diện nhất là Bạch Trạch là Hắc Diệu được điều khiển hai con quái vật khổng lồ trong mắt của bọn họ. Hơn một tháng sau.
Trong không gian lúc này vẫn yên tĩnh như vậy, hoa thược dược được tạo ra từ máu của Tống Nhiễm đã biến mất không thấy nữa.