Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu

Chương 51: Chương 51




Sau khi lên xe ngựa, Tống Nhiễm gỡ bỏ mảnh vải trên đầu xem xét chiếc kiệu, khá rộng có thể nằm thẳng người, một chiếc bàn nhỏ có để dĩa trái cây và bánh hoa quế cùng một bình trà.

Cậu đổi một mảnh vải khác che đi nữa khuôn mặt của mình mới vén màn che nhìn ra ngoài, một tiểu thái giám thấy cậu nhìn ra vội nói.

" Vương tử người cần gì sao?".

" Ta muốn hỏi chúng ta đi mấy ngày mới tới Tề Nguyệt quốc vậy ?".

Hai tiểu thái giám theo cậu lần lượt là Tiểu Hỉ và Tiểu Phi.

" Dạ khoảng mười lăm ngày mới tới đó vương tử".

" Ừ ,ta muốn nghỉ ngơi không có việc gì đừng tìm ta, khi nào ta đói sẽ tìm ngươi ".

Tống Nhiễm thấy Tiểu Phi gật đầu đã hiểu mới an tâm trở vào trong xe ngựa rồi ý niệm vào không gian.

Vào không gian kiếm trái cây ăn, rồi đi chạy bộ chứ ở trong xe ngựa dù có rộng rãi thoải mái đến mức nào cũng sẽ ngồi đến đông cứng các khớp xương ở cả người luôn.

Tề Nguyệt quốc, phủ thái tử.

Một nam nhân tuấn dật đang ngồi dựa lưng vào thanh giường, khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng không phai mờ vẻ đẹp của anh.

Người này là thái tử Tề Vũ Hiên, bị bệnh không nhẹ nói chuyện vài câu sẽ ho vài tiếng.

Đứng bên cạnh giường có một người trung niên, đang cung kính bẩm báo mọi việc cho Tề Vũ Hiên.

Người trung niên này là Nhậm tổng quản, cũng là trợ thủ được thái tử rất tin tưởng.

Nhậm tổng quản cung kính hỏi :

" Thái tử gia, người định sắp xếp vị vương tử đó như thế nào?".

Tề Vũ Hiên cười nhẹ đáp :

" Hắn là thái tử phi của ta mà, cứ để hắn ở bên cạnh ta, không cần sắp xếp gì cả khụ .. khụ ".

Nhậm tổng quản lo lắng nói :

" Nhưng mà thái tử, không thể tin tưởng quá với một người mà chúng ta không có quá nhiều thông tin về hắn được".

Tề Vũ Hiên lắc đầu nói :

" Tự tôn của một nam nhân rất cao, Nhậm thúc ngươi xem ta là chủ tử thì khi hắn đến đây, thúc cũng phải xem hắn là chủ tử mà đối đãi, đừng để kẻ dưới có cơ hội khi dễ hắn khụ .. khụ ".

Nhậm tổng quản còn muốn nói gì đó, nhưng Tề Vũ Hiên lại lắc đầu rồi chậm rãi nằm xuống giường, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Nhậm tổng quản thở dài rời khỏi phòng, đi làm việc khác.

Việc thái tử Tề Vũ Hiên sắp cưới một nam nhân làm thái tử phi đã xôn xao trong thời gian gần đây, cũng có rất nhiều ý kiến phản đối.

Nhưng họ không biết đây là do quốc sư của Tề Nguyệt quốc xem tinh tượng trên trời cùng sinh thần của rất nhiều người, mới chọn ra duy nhất một người.

Hoàng thượng Tề Bắc Du than thở trong lòng nghĩ ( nếu có lựa chọn khác ta cũng không muốn để Vũ Hiên lấy một nam nhân đâu, nhưng mà chỉ có một thôi ).

Bên ngoài thì tuyên bố rằng hai nước liên hôn, nhưng thật ra là Thuần Cảnh Nghi được chọn để làm thái tử phi song hỷ cầu bình an cho thái tử Tề Vũ Hiên.

Nữa tháng trôi qua, đoàn người của Tống Nhiễm đã bình an đến Tề Nguyệt quốc, sao một hồi thủ tục phức tạp và rườm rà, Tống Nhiễm được đưa đến hỷ phòng.

Trong hỷ phòng bây giờ chỉ còn mình Tống Nhiễm và Tề Vũ Hiên.

Tống Nhiễm gỡ mảnh vải trên đầu nhưng vẫn đeo tấm sa mỏng che mặt, nhìn khắp xung quanh căn phòng mới này rồi chậm bước đi vào bên trong bình phong.

Cậu thấy được một người nam nhân rất đẹp nằm trên giường đang nhắm mắt hình như đã ngủ nhưng trên người vẫn mặc hỷ phục khá giống với cậu.

Tống Nhiễm bước nhẹ đến gần rồi ngồi xuống mép giường, vươn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của người này sau đó cười nhạt.

Cậu đã nghe qua lời nói của người bên ngoài lúc đến đây , cậu chỉ là thái tử phi tạm thời song hỷ cầu phúc vận cho nam nhân này , nhưng cậu không dễ dàng sẽ biến thành con rối bị người khác dắt mũi đi như vậy đâu.

Cậu nhéo nhéo cái mũi của nam nhân cười nói.

" Được rồi nể tình gương mặt đẹp này của anh, tôi sẽ giúp anh chữa khỏi bệnh nhé ".

Tề Vũ Hiên từ lúc cậu bước vào đã biết nhưng vì muốn hiểu rõ vị thái tử phi này, anh mới giả vờ như đang ngủ không ngờ lại nghe được những lời đầy tính dụ dỗ của cậu, còn có bàn tay đang sờ mặt anh.

Tống Nhiễm không biết Tề Vũ Hiên không hề ngủ, chỉ là anh giả vờ quá giống nên người từng trải như cậu cũng không phát hiện ra.

" Cứu anh một mạng lúc tỉnh lại phải hảo hảo mà báo đáp cho tôi đó".

Tống Nhiễm nắm tay Tề Vũ Hiên dùng ý niệm vào không gian.

Cậu ôm Tề Vũ Hiên xuống hồ, giữ cho anh nổi trên mặt nước, nhìn nhìn môi của anh đành tự mình uống một ngụm lớn sao đó dùng miệng đút nước vào cho Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên không mở mắt, nếu đã giả vờ thì làm cho tới cùng, cảm giác môi mình hơi mát anh há miệng một ít nước từ từ đi vào cơ thể anh.

Chỗ sâu trong lòng của Tề Vũ Hiên dao động khi cảm nhận được những giọt nước ngọt ngào và cả bờ môi mềm mại đang chạm vào môi mình.