Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 276: 276: Hồng Hạnh Xuất Tường 34




"Bẩm hoàng thượng, Vân quý phi đang mang long thai, thân thể lại quá yếu ớt nên mới dẫn đến bị ngất như vậy."

"Long thai?"

Hướng Vấn Thiên bị tin tức đột ngột này đập đến kinh ngạc.



"Bẩm hoàng thượng, thai nhi này đã được khoảng ba tháng rồi ạ.



Vi thần xin chúc mừng hoàng thượng."

Ba tháng chính là khoảng thời gian khi hắn vẫn còn chưa thể chắc chắn tình cảm cùng quyết định cuối.



Đối với tin tức đột ngột này, Hướng Vấn Thiên có bị kinh ngạc nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bước vào trong thăm hỏi Vân Mộng Vũ.



"Sao nàng không biết cả chuyện bản thân mang thai luôn vậy, còn để thân thể mệt mỏi đến bị ngất đi."

Vân Mộng Vũ xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình.



Nàng sao có thể không biết bản thân mang thai chứ, chỉ là nàng cố tình đợi đến thời điểm này mà thôi.



"Là lỗi của thần thiếp."

"Từ giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt." Hướng Vấn Thiên nhìn qua nữ nhân khác đang đứng gần đó.



"Ngụy thường tại, ngươi hình như rất thân thiết với quý phi, vậy thì hãy ở bên cạnh chăm sóc nàng cho tốt.



Nếu ngươi có biểu hiện tốt, trẫm sẽ nghĩ tới việc phục lại tước vị cho ngươi."

"Thần thiếp xin tuân mệnh."

Trông thấy Hướng Vấn Thiên đứng dậy như sắp rời đi, Vân Mộng Vũ vội vàng nắm tay hắn lại.





"Vũ Nhi, sao thế?"

Hình như đã rất lâu rồi Vân Mộng Vũ mới có thể nghe thấy người nam nhân này gọi nàng dịu dàng như thế.



Nàng rất muốn mở miệng nói hắn ở lại cùng mình, nhưng nàng biết rất rõ, Hướng Vấn Thiên chính là không thích nhất kiểu nữ nhân dính người.



Vân Mộng Vũ chỉ có thể chậm rãi buông tay hắn ra, nở nụ cười gượng: "Không có gì, thần thiếp chỉ muốn nắm tay tiễn người hồi cung thay cho hành lễ."

"Được rồi.





Lần sau trẫm sẽ lại đến thăm nàng."

Làm xong nhiệm vụ thăm hỏi Hướng Vấn Thiên mới vội vã đi đến Khôn Ninh cung.



Hắn đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để dỗ dành Lạp Hy, nhưng ai mà ngờ được nàng lại có thể chạy sang cung thái hậu để tránh mặt hắn.



"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nói rằng… Vân quý phi đã mang thai, hoàng thượng nên ở bên cạnh chăm sóc cho nàng ấy." Cung nữ truyền lời đến đổ mồ hôi hột vì những gì nàng ta phải nói.



Lời nói đậm chất giận dỗi và ngang ngược quen thuộc của Lạp Hy.



Hướng Vấn Thiên cũng không muốn sang chỗ thái hậu để nghe hai nữ nhân cùng lúc la rầy, nên cuối cùng hắn quyết định quay về.



Ngồi trong tẩm cung, Hướng Vấn Thiên có chút tiếc nuối khi nghĩ đến việc tiến triển giữa bọn họ chỉ vừa mới lóe lên đã gặp phải cản trở này.



Nhưng dù sao hắn cũng đã biết Ái Tử Lạp Hy có tình cảm với hắn, nữ nhân mà, tìm cách dỗ dành một chút là ổn rồi.1

"Nhị Nam."

Hướng Vấn Thiên vừa cất tiếng gọi, trong chốc lát, thủ lĩnh ám vệ lập tức xuất hiện trước mặt hắn.



"Xem ra trẫm không cần nữ nhân nào khác nữa.



Việc kia hủy bỏ được rồi."

Ám vệ nghe Hướng Vấn Thiên nói vậy, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì đột ngột quỳ thụp xuống:

"Hoàng thượng, mong người suy nghĩ lại, việc làm một phi tử khác có thai không khó, không nhất thiết phải hy sinh cốt nhục của người!"

"Đúng là không khó, nhưng nếu đối tượng là Vân Mộng Vũ thì không phải sự việc sẽ càng hợp lý hợp tình hơn sao?"

Trông thấy ánh mắt ngoan độc của người đối diện, trong lòng vị thủ lĩnh nổi lên một trận rét run.



Người có thể hy sinh cả hài tử chưa chào đời thì có thể nhẫn tâm đến độ nào đây?

"Nhị Nam."

Bị gọi tên vào đúng lúc này, người ám vệ không khỏi giật mình.



"C...ó hạ thần."

"Việc trẫm bảo ngươi điều tra về tên sát thủ thế nào rồi?"


"Bẩm hoàng thượng, có manh mối mới về thân thế thật của tên thái giám đã chết rồi ạ."

Sau khi nghe ám vệ báo cáo một hồi, nam chính mới biết được người thái giám kia là tàn dư của tiền triều trước.



Điều này càng khẳng định chắc chắn có người đứng phía sau hắn sai khiến.





"Hạ thần chưa tìm được manh mối chứng minh người thái giám có liên quan đến Lưu Vương, nhưng Lưu Vương gần đây có chút dấu hiệu đáng ngờ khi tìm mua khá nhiều nô lệ nam nhân ạ."

"Xem ra Hướng Lưu Hiền đó thật sự không thể an phận làm một tản vương gia(*)." Hướng Vấn Thiên hừ lạnh khinh thường.



"Phía Đổng Trác thì sao?"

"Dạo này không biết Đổng tướng quân có chuyện gì mà thường xuyên huấn luyện binh sĩ xong sẽ đi uống rượu, bộ dạng rất chán nản."

Hướng Vấn Thiên nghe vậy lập tức nhăn mày: "Trẫm bảo ngươi điều tra mối quan hệ giữa hắn và Hướng Lưu Hiền, ngươi lại đi báo cáo chuyện vớ vẩn đó với trẫm làm gì?"

"Bẩm hoàng thượng, sau lần đi uống rượu kia thì hạ thần không thấy ngài ấy có tiếp xúc với Lưu vương thêm lần nào nữa."

"Vậy sao?" Mặc dù kết quả là vậy nhưng thực chất Hướng Vấn Thiên vẫn cảm thấy có sự nghi ngờ với Đổng Trác.



Hắn không phải tiên hoàng, không phải người đã từng vào sinh ra tử với Đổng Trác nên làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng một người đang nắm giữ binh quyền chủ chốt của cả Nam quốc.



"Tiếp tục theo dõi hai người đó cho trẫm.



Đặc biệt là chỗ Đổng Trác, phải cẩn thận không được để hắn phát hiện."


"Hạ thần tuân mệnh."

Nhân vật chính trong câu chuyện của Hướng Vấn Thiên lúc này lại đang không hay biết gì, ngồi uống rượu cùng người bằng hữu lâu năm, Ngô Lỗi.



"Đổng Trác, ngươi uống nhiều quá rồi đấy.



Bộ ngươi muốn bỏ bê công việc để trở thành sâu rượu sao?"

"Yên tâm, dù ta có uống thêm nữa thì ngày mai cũng vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao."

"Rồi rồi, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Ai mà không trải một vài lần, ngươi đừng quá khổ sở."

Cạch… chén rượu bị Đổng Trác đặt mạnh xuống bàn.



"Ai nói với ngươi là bổn tướng quân thất tình? Giữa ta và nàng còn chưa kết thúc đâu.



Ngươi mới thất tình ấy, cả nhà người đều thất tình!"1

Ngô Lỗi đột nhiên bị mắng oan.



Đã bê tha đến độ này mà còn không chịu nhận là mình thất tình nữa.





"Vậy sao ngươi không đi tìm nàng ta đi, ở đây uống rượu làm gì hả?"

Nghe câu hỏi ấy xong thì Đổng Trác lại càng buồn bã hơn.



"Ta không biết tìm nàng ấy ở đâu cả.



Ngô Lỗi, có phải ta đã sai rồi không? Có phải ta không nên quá thành thật, lúc ấy nếu ta lựa chọn nói dối thì có phải nàng sẽ không bỏ ta mà đi không?"1

"Ngươi đã nói với nàng chuyện gì?"

Đồng Trác giống như không còn nghe thấy lời nói của đối phương nữa mà cứ lảm nhảm một mình.



"Ngô Lỗi, rõ ràng ta không đánh nhau, nhưng mà… nhưng mà sao chỗ này của ta đau quá." Đổng Trác vừa nói vừa không ngừng đập vào ngực mình bôm bốp.



"Chỗ này của ta nhớ nàng muốn phát điên lên rồi."

Ngô Lỗi nhìn nam nhân giống như đã say mèm, quyết định gọi tiểu nhị ra tình tiền, sau đó đỡ thân hình cao lớn của Đổng Trác lên.



"Được rồi, mau về thôi.



Ngươi ở đây uống nữa thì cũng có gặp được nàng ta đâu."

Sau khi được đưa về Tấn vương phủ, nằm trên giường, miệng Đổng Trác vẫn không ngừng lảm nhảm gì đó.



Lúc này, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh giường, đứng đó nhìn nam nhân say xỉn.



"Hình như ta đã rất nặng lời với nàng, nên bây giờ nàng mới không thèm đến tìm ta nữa phải không? Ực… nhưng mà… không phải nàng mới là người sai trước sao… là nàng không chịu nói cho ta biết mình là ai… Thập Nhất…đồ nữ nhân xấu xa…"

(*)Tản vương gia: vương gia nhàn hạ..