Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 244: 244: Hồng Hạnh Xuất Tường 02




"Lạp Hy, lần này để con phải chịu thiệt rồi… haizz…"

"Mẫu hậu, thần thiếp không sao."

Thập Nhất nhìn xuống bàn tay mình đang được một phụ nhân quyền quý nắm lấy.



Trong chốn hậu cung này, có lẽ đây là người duy nhất đứng về phía Ái Tử Lạp Hy, thái hậu, mẹ ruột của nam chính.



"Mẫu hậu, người dẫn thần thiếp về đây thế này, nếu hoàng thượng biết…"

"Hừ… chuyện này con không phải lo.



Lần này ai gia nhất định phải nói chuyện rõ ràng với hoàng thượng."

Có lẽ bởi vì là nữ nhân từng trải, quá hiểu rõ sóng gió nơi hậu cung nên thái hậu mới đặc biệt nhìn thấu lòng người, và cũng dành sự yêu thích cho nguyên chủ.



Sáng hôm nay, thái hậu đã đích thân đến Hành cung để dẫn Thập Nhất trở về Khôn Ninh cung.



Sau một hồi an ủi nói chuyện với cô, bà ấy hình như định rời đi để tìm hoàng thượng.



Thập Nhất trong lòng hả hê, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ e dè: "Mẫu hậu, người làm như vậy có thể sẽ khiến sứt mẻ tình cảm mẫu tử với hoàng thượng mất.



Thần thiếp cảm thấy việc này cứ bỏ qua đi ạ, dù sao thần thiếp cũng không để chuyện này trong lòng."

Trông thấy đối phương hiểu chuyện như vậy, thái hậu lại càng thêm đau lòng cho đứa con dâu này hơn.



"Hoàng hậu, ta biết tính tình con vốn không thích tranh giành, nhưng Lạp Hy à, có những thứ không phải cứ cho qua thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp đâu."

Đợi thái hậu đi rồi, Thập Nhất lặng lẽ cong cong khóe môi.



Hừ… ai nói chị đây không có tố chất làm trà xanh chứ.





1

"Nãi Nghê…" Thập Nhất hé miệng gọi ai đó.



Một vị ma ma từ bên ngoài nhanh chóng bước vào.



"Nương nương có gì sai bảo ạ?"

"Hôm nay các phi tử sẽ đến vấn an đúng không? Ngươi giúp ta chuẩn bị mấy món đồ."

Nãi Nghê cùng với một cung nữ tên A Dĩ là hai người Tây Lương duy nhất được phép vào cung theo hầu hạ nguyên chủ.



Vì vậy Thập Nhất một mặt có thể tin tưởng vào sự trung thành của hai người này, mặt khác lại càng phải cẩn thận hơn nếu không muốn bị phát hiện ra là hàng giả.



"Phải rồi, nếu thấy Vân phi đến vấn an thì cứ bảo ta cho phép nàng ta trở về nghỉ ngơi hôm nay."

"Sao đột nhiên vậy ạ?"

"Không phải nàng ta bị ốm sao? Lỡ nàng ta đến vấn an rồi trở về ốm nặng thêm thì ai đó lại tiếp tục trút giận lên ta mất."

Vân phi - Vân Mộng Vũ, nữ chính của câu chuyện này và cũng là đối tượng cần bảo vệ thứ hai của Thập Nhất để ngăn cản thế giới bị sụp đổ.



Vân Mộng Vũ vốn sẽ có một cái kết happy ending với nam chính Hướng Vấn Thiên nhưng lại bởi vì sự trùng sinh của một nhân vật nữ phụ mà mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.



Ngụy Phi Yên, một trong các phi tần của nam chính, có lòng dạ hiểm ác cùng vô vàn mưu kế tranh sủng.



Sau khi bị giết chết vì mưu đồ sát hại nữ chính thất bại, nàng ta đột nhiên có cơ hội trùng sinh.



Nhờ vào ký ức kiếp trước, Ngụy Phi Yên thành công chia cắt nam nữ chính, lấy được lòng tin của Hướng Vấn Thiên rồi trở thành hoàng hậu.



Thập Nhất cũng không hiểu tại sao những người giữ vai ác lại có cơ hội trùng sinh kiểu này nữa.





Vậy nên không phải chỉ có người tốt mới gặp được may mắn, không phải kẻ ác thì luôn bị trừng phạt.



Bên cạnh nữ chính Vân Mộng Vũ bị hại đến thảm thương thì nguyên chủ Ái Tử Lạp Hy cũng gặp không ít khổ sở vì nữ chính giả Ngụy Phi Yên này.



Tóm lại ở thế giới này Thập Nhất sẽ phải đối đầu với không ít người đâu.



Đặc biệt là cái tên đang ở trước mặt cô ngay lúc này, nam chính Hướng Vấn Thiên…

Có vẻ hắn ta đã đến đây sau khi nói chuyện với thái hậu nên gương mặt tràn ngập sự không vui.



"Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì đó? Ái Tử Lạp Hy, đừng tưởng có thái hậu che chở thì trẫm không làm gì được ngươi."

"Mẫu hậu… người vẫn chưa hồi cung sao ạ?"

Vừa nghe Thập Nhất nói, Hướng Vấn Thiên lập tức quay đầu nhìn ra sau, nhưng nào có bóng dáng ai đang ở đó.



Biết mình bị lừa, hắn nhìn cô bằng đôi mắt nảy lửa: "Ngươi-"

"Xin lỗi hoàng thượng, xem ra bởi vì quá nhớ thương thái hậu nên ta nhìn nhầm rồi."

"Ái Tử Lạp Hy, ngươi đừng có không biết trời cao đất dày.



Nếu ngươi còn động vào Vân phi một lần nữa, cho dù có thái hậu che chở, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

Thời điểm này nam chính vẫn còn tình nồng ý thắm với nữ chính ghê nhỉ?

"Hoàng thượng, để ta nói rõ với người một chút nhé.



Việc của Vân phi ta chỉ làm đúng như luật lệ, phạt nàng ta quỳ một canh giờ, đó là điều ta buộc phải làm để duy trì tôn nghiêm và luật lệ của hậu cung.



Còn lý do nàng ta đến muộn và trong một canh giờ đó, có người nào động tay động chân khiến nàng ta bị ốm hay không thì không liên quan đến ta."



"Ý của ngươi là gì hả? Ngươi đang muốn đổ lỗi cho người khác?"

"Ta chỉ muốn nhắc nhở hoàng thượng để người bảo vệ nữ nhân của mình tốt hơn mà thôi."

"Hừ… Ngươi mà có ý tốt như vậy sao?"

"Tin hay không thì tùy hoàng thượng thôi.



Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc, ta xin phép không làm tốn thêm thời giờ của người."

Hướng Vấn Thiên nheo mắt nhìn thiếu nữ, nàng ta đây là đang đuổi khéo hắn về sao?

"Ái Tử Lạp Hy, có phải trẫm dễ dãi với ngươi quá rồi không? Từ khi nào mà ngươi được phép xưng ta với trẫm vậy? Hay ngươi cần được dạy dỗ lại phép tắc Nam triều?"

"Bẩm hoàng thượng, người vẫn luôn gọi ta là Ái Tử Lạp Hy mà không phải hoàng hậu hay ái thê, cho nên ta đang xưng hô với người bằng thân phận Ái Tử Lạp Hy đấy ạ."

Ái Tử Lạp Hy là đại công chúa của Tây Lương quốc, thân phận này đủ để xưng ta với hắn.



Còn nếu nam chính muốn Thập Nhất xưng "thần thiếp" thì hãy công nhận thân phận hoàng hậu của cô đi đã.



Hướng Vấn Thiên hiểu rõ ý tứ của đối phương nên vô cùng tức giận, lại không biết phải đối chất thế nào.




Kêu hắn gọi cô bằng ái thê là không thể nào, chỉ có Vũ nhi của hắn mới xứng với hai chữ ấy.



"Ngươi đúng là ngày càng to gan hơn đấy nhỉ?"

"Thân là công chúa một nước, gan của ta cũng không thể quá nhỏ được."

Trông thấy nam chính sắp bùng nổ, Thập Nhất không nhanh không chậm nhắc đến vị thế của mình:

"Nghe bảo sắp tới Tây Lương quốc sẽ cử người sang đây dự lễ sinh thần của thái hậu.



Hoàng thượng, người có thể giúp ta gửi thư về cho phụ hoàng không? Có lẽ phụ hoàng sẽ đích thân sang đây thăm ta đó, nhờ người nói với phụ hoàng rằng ta rất nóng lòng chờ đợi."

"Ái Tử Lạp Hy, ngươi đây là đang định uy hiếp ta sao?"

"Uy hiếp? Hoàng thượng, người đang nói gì vậy? Ta chỉ là một nhi nữ gả xa nên có chút nhớ mong gia quyến của mình thôi mà.



Đợi đến lúc gặp mặt, ta và phụ hoàng sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau lắm đây."


Hiện tại nam chính chưa thể lật mặt với Tây Lương quốc, dù muốn hay không hắn vẫn phải nể mặt thân phận này.



Nếu trước đây nguyên chủ thông minh, biết nắm bắt quyền lợi một chút thì đã không phải chịu nhiều ấm ức đến vậy.





"Hừ… Ái Tử Lạp Hy, đừng quên ngươi sang Nam quốc với trách nhiệm gì."

"Hoàng thượng, ta không quên.



Chính vì không quên nên ba năm qua chúng ta mới sống hòa thuận được như vậy đấy.



Nhưng nếu người cho rằng Tây Lương sợ Nam quốc đến mức phải để đại công chúa như ta nhẫn nhịn khổ sở thì người sai lầm rồi."

Nhìn thiếu nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn tới hắn, Hướng Vấn Thiên có chút giật mình.



Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một mặt này ở Ái Tử Lạp Hy.



"Đơn giản là ta không thích hoàng thượng, nên mặc kệ người muốn ở bên cạnh ai ta cũng không quan tâm.



Tuy nhiên, đừng có động đến quyền lợi và niềm kiêu ngạo của ta, nếu người không muốn chiến tranh xảy ra."

Hướng Vấn Thiên tất nhiên muốn chiến tranh xảy xa, nhưng điều kiện tiên quyết phải là khi hắn đã chuẩn bị xong lực lượng, và Tây Lương quốc phải ở thế bị động, hắn sẽ không gây chiến nếu không nắm vững phần thắng của mình.1

Rõ ràng hắn đã bị thái độ quyết liệt của Thập Nhất làm cho bối rối.



"Ngươi không nghĩ tới thái độ bất kính này sẽ đem lại hậu quả gì cho mình sao?"

"Cùng lắm là chết chứ gì? Từ lúc bước chân sang Nam quốc ta đã chẳng nghĩ đến vấn đề sinh tử nữa rồi.



Công chúa hòa thân, nói dễ nghe một chút thì chính là duy trì hữu nghị, nói khó nghe hơn thì chẳng khác nào công cụ giám sát đối phương."

Hướng Vấn Thiên trợn mắt kinh ngạc về sự thẳng thắn của Thập Nhất.



"Hoàng thượng không thích ta là chuyện đương nhiên, vậy nên chúng ta cứ sòng phẳng với nhau đi, ai làm việc người đó, nước sông không phạm nước giếng."

Thập Nhất biết những lời đó sẽ chẳng khiến nam chính từ bỏ tham vọng của hắn, nhưng trước mắt cô phải làm cho cuộc sống của mình dễ thở hơn cái đã.



Đợi nam chính đi rồi, cô lập tức ngồi phịch xuống ghế.



Trăm ngàn nơi không đến, lại đến đúng nơi rắc rối hậu cung này, chưa gì đã nhìn thấy tương lai phiền phức phía trước rồi..