Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 47




Dung Hoàng lắc chân nói: "Cô đang mặc cả với tôi à? Nói nhanh đi!" Xem ra cô quá dễ bắt nạt, mọi người đều muốn bắt nạt cô.

 

"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi nhận được nhiệm vụ ẩn là cố gắng tác hợp ngài và nhân vật phản diện." Thủy Thủy nói xong liền khóc oa oa.

 

Đại vương thật đáng sợ.

 

Cô ấy muốn làm lại vận mệnh.

 

Dung Hoàng cất chiếc rìu đi, quấn mình trong chăn, không nói gì.

 

Nếu nhân vật phản diện thực sự là Phượng Tức, vậy cô có nên bỏ chạy không?

 

Phượng Băng Sơn siêu đáng sợ!

 

Mặc dù mỗi lần gặp chuyện, Phượng Băng Sơn đều sẽ giúp cô giải quyết, nhưng mỗi lần ấy, ánh mắt Phượng Băng Sơn nhìn cô đều rất đáng sợ.

 

Cô cũng không phải quỳnh tương ngọc lộ, tại sao hắn lại nhìn cô như đang nhìn thấy món ăn thượng hạng?

 

Dung Hoàng núp ở trong chăn, run lẩy bẩy.

 

Cái nhiệm vụ đáng c.h.ế.t này, nói không chừng là do Phượng Tức hố cô.

 

Nếu biết trước, cô đã không trộm rượu trong hầm rượu của Phượng Tức để đổi lấy đào.

 



 

Trong suốt kỳ nghỉ đông, Dung Hoàng rùng mình trước suy đoán rằng nhân vật phản diện có lẽ là Phượng Băng Sơn.

 

Cuối cùng, kết luận đã được đưa ra vào một ngày trước khi đi học.

 

Phượng Băng Sơn nhất định là coi trọng bộ lông vũ lộng lẫy của cô, muốn giữ chúng cho riêng mình nên đã ném cô vào thế giới nhỏ bé này.



 

Khi trở lại Thần giới, nói không chừng cô sẽ trở thành một con phượng hoàng nhỏ trọc lông xấu xí!

 

Không thể nhịn.

 

Nếu suy đoán này là chính xác, cô sẽ tận dụng tốt nhân vật phản diện Đường Tiễn.

 

Cho dù ở Thần giới không đánh bại được Phượng Băng Sơn, nhưng ở thế giới nhỏ này, cô vẫn có thể làm được.

 

Nghĩ tới đây, Dung Hoàng bỗng nhiên vui vẻ trở lại.

 

Haha, mình đúng là một đứa trẻ thông minh.

 



 

Tuy nhiên, ông trời không cho cô cơ hội sai người hầu rửa chân.

 

Vào học kỳ hai của lớp 12, việc học ngày càng trở nên căng thẳng hơn, hai tuần thi thử một lần.

 

Dung Hoàng đã chuyển đổi thành công từ cá ướp muối sang cá nướng khô.

 

Để có thể thi đậu đại học, Dung Hoàng đã từ bỏ kế hoạch bắt Đường Tiễn làm người hầu, 11% chân chó chạy đi hỏi bài Đường Tiễn.

 

Chết tiệt, người thực sự vĩ đại đều là co được dãn được.

 

Dung Hoàng âm thầm cổ vũ động viên chính mình, một ngày nào đó, cô sẽ leo lên đầu Phượng Băng Sơn làm mưa làm gió.

 

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải được bài vật lý đáng c.h.ế.t này.

 

Dung Hoàng cắn nắp bút, lẩm bẩm làm bài.

 



Đường Tiễn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra khi Dung Hoàng lẩm bẩm, không nói hai lời, anh trực tiếp đưa tay bịt miệng Dung Hoàng.

 

"Ưm ưm ưm.” Dung Hoàng bị bịt miệng lại, ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn Đường Tiễn.

 

Người hầu rửa chân đáng c.h.ế.t này, dám làm điều này với cô.

 

Người đâu, mau mang cậu ta ra ngoài xiên cho bổn đại vương.

 

"Chỉ có bước đầu tiên là đúng." Trong nháy mắt, Đường Tiễn đã trấn áp suy nghĩ cực kỳ phách lối của Dung Hoàng, cô sửa mặt mình thành vẻ mặt buồn bã.

 

Đường Tiễn thấy vậy, trong lòng mềm nhũn, sờ đầu Dung Hoàng như sờ con chó, "Cố lên, thi đại học xong là có thể dừng lại."

 

Dung Hoàng nhìn thời gian đếm ngược bên cạnh bảng đen, ba mươi hai ngày, thế là cô lại bắt đầu lẩm bẩm làm bài.

 

Ba mươi hai ngày, chỉ như một hơi thở ở Thần giới thôi.

 

Khi Dung Hoàng làm xong bộ đề thứ năm thì đã là một ngày trước khi thi tốt nghiệp trung học.

 

Sau một đêm thảo luận, Dung Hoàng được chính Dung Nhiễm đưa đón.

 

Dung Hoàng vừa mới xuống xe, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một chiếc xe tải màu đen lao thẳng về phía mình.

 

Dung Hoàng chớp mắt, nhìn người ngồi ở ghế lái.

 

Đó là Bồng Duyệt.

 

Mưu sát sao?

 

Rất thú vị.

 

Bàn tay trắng nhỏ của Dung Hoàng tung ra một trảo trong không trung, cổng trường náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh.