Cũng may, sự việc của Bồng Duyệt nhanh chóng bị kỳ thi cuối kỳ sắp đến hoà tan.
Nghe nói đây là kỳ thi chung của bốn trường, sức cạnh tranh rất lớn.
Dung Hoàng liều mạng học tập làm đề, thề sẽ không bỏ cuộc cho đến khi bị hói đầu.
Kỳ thi cuối kỳ là cái gì, sao có thể làm khó được cô!
Hai ngày trước kỳ thi, hiếm khi có tuyết rơi, toàn bộ khuôn viên trường dường như bị tuyết trắng bao phủ.
Dung Hoàng chưa từng nhìn thấy tuyết bao giờ, trong giờ học thỉnh thoảng lại lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt hạnh trong veo đầy phấn khích và tò mò.
"Hôm nay trời có tuyết, chúng ta không cần phải xuống tập thể dục, có thể tự do đi lại." Lớp trưởng thay giáo viên chủ nhiệm thông báo cho các bạn học.
Đảng Nguyệt nghe xong thì lập tức có hứng thú, chỉnh lại cây bút trong tay Dung Hoàng: “Dung Tiểu Hoàng, chúng ta xuống lầu ném bóng tuyết đi?”
Dung Hoàng chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Ném bóng tuyết?"
"Phải! Cậu chưa bao giờ ném bóng tuyết à?” Đảng Nguyệt kinh hãi hỏi.
Dung Hoàng phồng má, lựa chọn bỏ qua câu hỏi, "Chúng ta đi xuống thôi, chỉ có ba mươi phút.”
Dưới lầu đã có không ít học sinh tốp năm tốp ba chơi ném bóng tuyết, vì sắp thi cuối kỳ, không khí sân trường vốn ngột ngạt trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Ngoại trừ tuyết đọng trên đường chính bị quét sạch sẽ, tuyết ở những nơi khác đã chất thành đống dày đặc, sạch không tì vết.
Dung Hoàng ngồi xổm xuống, từ trong luống hoa đào ra một quả cầu tuyết lớn, cầm trong lòng bàn tay, hai tay xoay qua đảo lại quả cầu tuyết, nhảy dựng lên tại chỗ: "Tê, lạnh quá."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng cô không muốn ném quả cầu tuyết trong tay mình đi.
“Dung Tiểu Hoàng, tiếp chiêu đi!” Đảng Nguyệt cầm một quả cầu tuyết lớn ném về phía Dung Hoàng.
Dung Hoàng tránh được trong gang tấc, tiện tay ném nắm tuyết trong tay đi.
Đảng Nguyệt không ngờ Dung Hoàng có tốc độ nhanh như vậy, cô nàng không tránh được, bị tuyết đập trúng mặt.
Những bông tuyết trượt xuống cổ áo, rơi vào cổ, cóng đến mức Đảng Nguyệt nhe răng trợn mắt nói: "Dung Tiểu Hoàng, cậu c.h.ế.t chắc rồi, nếu cậu để tôi ném trúng, tôi sẽ tha cho cậu!"
Dung Hoàng chống nạnh, cười khiêu khích với Đảng Nguyệt, "Nào, đến đây, đuổi theo tôi đi."
Sau đó, Đảng Nguyệt còn chưa kịp cử động, cô đã quay người bỏ chạy.
Cách đó không xa, Tần Hu mặc áo bông lớn, ngồi xổm như người canh gác, cùi chỏ chọc chọc vào Đường Tiễn đang ôm một đống tuyết, không biết muốn làm gì, "Anh Đường, anh nhìn kìa, Dung Hoàng bị Đảng Nguyệt bắt nạt."
Đã đến lúc anh Đường thể hiện mị lực nam tính của mình, khiến Dung Hoàng phải lòng anh.
Đường Tiễn chỉ ngước mắt lên một lúc rồi thu lại tầm mắt, tiếp tục việc mình đang làm.
Dung Hoàng bị bắt nạt?
Hắn mới không tin điều đó.
Có vẻ cô gái nhỏ rất thích tuyết, buổi sáng hắn thấy cô nhìn chằm chằm tuyết ngoài trời nhiều lần.
Chờ người tuyết nhỏ phiên bản Dung Tiểu Hoàng được làm xong, hắn sẽ khoe với cô.
Đến lúc đó, chỉ cần cô gái nhỏ mềm cuống họng vung nũng nịu với hắn, hắn sẽ tặng cô người tuyết nhỏ.
Trong lòng đang suy nghĩ vui vẻ, Đường Tiễn đột nhiên nghe thấy Đào Kính nói: "Chết tiệt, anh Đường, Dung Hoàng ngã rồi!"
Đường Tiễn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cô gái nhỏ vừa mới té nhào vào luống hoa, hắn không chút nghĩ ngợi mà ném người tuyết nhỏ trong tay đi, chạy nhanh về phía Dung Hoàng.
Người tuyết có thể có rất nhiều, nhưng cô gái nhỏ chỉ có một mà thôi.
"Đảng Nguyệt, cậu lại dám đánh lén tôi? Nhìn tôi này!" Dung Hoàng đang chơi đùa với Đảng Nguyệt, không biết bị ai đẩy ngã, cô mặc quần áo không khác gì quả cầu, thân thể mất thăng bằng, trực tiếp ngã thẳng xuống luống hoa, miệng đầy tuyết.
Trong luống hoa mùa đông chỉ có một ít cây xanh lâu năm, cũng không có cành gai, nhưng Dung Hoàng lại đột nhiên nhảy vào một đống tuyết, vẫn lạnh cóng đến rùng mình.