Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 36




"Nếu không phải cậu, tôi cũng sẽ không bị thầy hiểu lầm là yêu sớm." Bồng Duyệt cao giọng, rõ ràng là hạ quyết tâm kéo Dung Hoàng xuống nước, "Tôi biết cậu không thích tôi, nhưng xin cậu đừng hãm hại tôi nữa."

 

Haizz, cô ta như vậy làm cô rất khó khống chế không móc cái rìu nhỏ ra chặt cô ta.

 

Dung Hoàng trợn tròn mắt, cực kỳ giống như mèo con bị giẫm đuôi, "Cậu cho rằng mình là ai mà tôi phải tự mình ra tay hãm hại cậu? Tôi còn chưa tìm cậu để tính sổ chuyện cậu giả danh tôi viết thư tình cho Doãn Lăng đâu!"

 

Nếu chỉ xem vẻ bề ngoài, Dung Hoàng giống như một em gái mềm mại, mà Bồng Duyệt cao hơn Dung Hoàng sáu bảy centimet, thoạt nhìn có vẻ như Dung Hoàng bị bắt nạt hơn.

 

Lại thêm những lời này, cục diện lập tức xoay chuyển.

 

Giống như người bị ức h.i.ế.p đã trở thành Dung Hoàng.

 

Quần chúng ăn dưa chung quanh cẩn thận hồi tưởng, hình như đúng là có chuyện như vậy.

 

Thì ra đó là bức thư tình do Bồng Duyệt viết dưới danh nghĩa của Dung Hoàng.

 

Không ngờ Bồng Duyệt lại là người như vậy.

 

Bồng Duyệt không ngờ Dung Hoàng lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là Dung Hoàng viết thư tình, cô ta chỉ muốn làm Doãn Lăng chán ghét Dung Hoàng mà thôi, sao lại biến thành cô ta viết thư tình?

 

"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?" Bồng Duyệt tức giận, cuống họng phá âm, dáng vẻ nhu nhược vô tội trước kia đã thay đổi hoàn toàn, "Dung Hoàng, cậu đang vu khống!"

Dung Hoàng cong cong mắt hạnh, ngón tay trắng bóc chỉ vào Bồng Duyệt, "Là cậu vu khống tôi trước, cậu nói đều là giả, nhưng tôi nói đều là thật."

 



Bồng Duyệt hận không thể tiến lên xé rách miệng Dung Hoàng, muốn tiếp tục phủ nhận, nhưng lời ra đến khoé miệng lại thành: "Nếu tôi làm vậy thì sao? Cậu có thể làm gì được tôi?"

 

Quần chúng ăn dưa: Ồ.

 

Dung Hoàng: Hehe.

 

Bồng Duyệt kinh hãi che miệng lại, rõ ràng cô ta không nghĩ nói như vậy!

 

Bắt gặp ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của Dung Hoàng, Bồng Duyệt sợ hãi lui lại hai bước.

 

Cảnh tượng này trong mắt quần chúng ăn dưa chính là chột dạ.

 

"Sao cậu lại làm như vậy? Tôi chưa bao giờ đắc tội với cậu." Dung Hoàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt lại có vẻ tức giận vô cùng.

 

Nữ chính không ngừng nhảy nhót trước mặt Dung Hoàng, Dung Hoàng đã sớm chuẩn bị tìm cơ hội dìm cô ta xuống.

 

Không ngờ cơ hội này lại đến nhanh như vậy, lại còn do chính Bồng Duyệt phái tới.

 

Dung Hoàng muốn vỗ tay hoan hô.

 

Bồng Duyệt không nghĩ tới một ngày nào đó cô ta lại bị mọt sách tên Dung Hoàng đùa bỡn trong tay, cô ta tức giận đến mức đau phổi.

 

Thanh danh của cô ta không thể bị hủy hoại, cô ta muốn trở thành nữ sinh được yêu thích nhất.



 

Tuy nhiên, thực tế luôn luôn không như mong muốn.

 

"Tại sao à? Cậu luôn chiếm vị trí thứ nhất, còn tôi chỉ đứng thứ hai, sao tôi có thể không ghen ghét cậu được?"

 

"Cậu không biết đâu, lúc nghe tin cậu vĩnh viễn không thể đứng dậy được, tôi đã vui vẻ biết bao, không nghĩ tới cậu vẫn có thể đứng dậy được."

 

"Tôi ám chỉ Doãn Lăng cậu ức h.i.ế.p tôi, sau đó Doãn Lăng lại cố ý tiếp cận cậu, tôi muốn cho cậu nếm thử mùi vị thất bại!"

 

Những lời này vừa nói ra, đám người liền xôn xao.

 

Thì ra Bồng giáo hoa dịu dàng thiện lương luôn giả vờ, thực ra lại độc ác và ghen tị như vậy.

 

Bồng Duyệt không ngờ mình lại nói ra suy nghĩ trong lòng.

 

Điều khiến cô ta suy sụp hơn chính là, cô ta nhìn thấy Doãn Lăng đang đứng cách đó không xa.

 

Bồng Duyệt không dám nhìn sắc mặt Doãn Lăng, nhất định là rất khó coi.

 

“Không ngờ cậu lại có ý kiến ​​lớn với tôi như vậy, nhưng tôi không làm gì sai cả.”

 

Dung Hoàng cảm thấy mình đã hoàn toàn tiếp thu cuốn "Phẩm chất cao cấp của trà xanh” mà cô đã thức khuya để đọc tối hôm qua.