Đường Tiễn đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, “Tôi đi rửa mặt trước, cậu đợi tôi nhé.” Sau đó chỉ chỉ vào phòng, “Vào trước đi.”
Dung Hoàng ừm một tiếng, đi theo Đường Tiễn vào phòng giống như một cái đuôi nhỏ.
Phòng của Đường Tiễn có màu xanh trắng, đơn giản và trang nhã, không có bít tất bẩn và mùi hôi chân khó ngửi trong truyền thuyết.
Dung Hoàng treo cặp sách lên lưng ghế, ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn chờ Đường Tiễn rửa mặt rồi đi ra.
Khi Đường Tiễn bước ra, anh nhìn thấy Dung Hoàng trông giống như một đứa trẻ học mẫu giáo đang ngồi thành hàng ăn trái cây, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại còn mang theo ý cười chưa tan.
Ánh mắt của Đường Tiễn đột nhiên trầm xuống, những cảm xúc âm u trong lòng hắn lại ngo ngoe muốn động.
Đã lâu rồi hắn không cảm thấy thế này.
Lần gần nhất là khi hắn mười tuổi, ba Đường đi công tác mang về một con ch.ó ngao Tây Tạng để làm quà tặng cho Đường Tiễn.
Đường Tiễn rất thích nó, hàng ngày đều tắm rửa và cho chó ngao Tây Tạng ăn, thậm chí ban đêm còn ôm nó đi ngủ.
Sau này, Doãn Lăng đến Đường gia làm khách, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu ta đã thích chú chó ngao Tây Tạng, cậu ta khóc lóc, muốn đưa chú chó ngao Tây Tạng về nhà.
Tất nhiên Đường Tiễn không đồng ý, nhưng sau đó hắn đã bán con ch.ó ngao Tây Tạng ra chợ thịt chó.
Không chỉ là vì Doãn Lăng nhìn trúng con ch.ó của mình mà còn vì con ch.ó ngao Tây Tạng luôn vẫy đuôi vui vẻ khi nhìn thấy Doãn Lăng.
Đường Tiễn có tính cách méo mó từ khi còn nhỏ, nhưng sau này lớn lên đã học được cách che giấu cảm xúc của mình.
Huống chi, hiện tại không có ai dám tranh giành cái gì với hắn.
Ngay cả Doãn Lăng cũng không dám quang minh chính đại gây rắc rối cho hắn.
Nhưng lần đầu gặp Dung Hoàng, cảm xúc âm u này không ngừng dâng trào.
Cô gái nhỏ sạch sẽ và mềm mại như vậy, cô là người dễ khơi dậy ham muốn hủy diệt và chiếm hữu của người khác.
"Cậu đứng đó làm gì? Mau tới đây." Giọng nói ngọt ngào của Dung Hoàng kéo Đường Tiễn ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, Dung Hoàng đưa tay ra chào đón hắn: "Đến đây đi, hôm nay chúng ta học toán trước nhé."
Hầu kết Đường Tiễn nhấp nhô, đưa tay lau mặt, kéo ghế ngồi xuống cạnh Dung Hoàng.
Không biết buổi sáng cô gái nhỏ có uống sữa hay không, nhưng Đường Tiễn có thể ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng.
Mùi thơm dường như hóa thành thực chất, từng vòng từng vòng quấn quanh trái tim hắn.
Nó khiến nhịp tim của hắn không thể kiểm soát được mà tăng tốc.
Đường Tiễn liếc nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc cúi đầu viết bài, mắt phượng hẹp dài hiện lên ám sắc.
"Cậu xem tôi làm như này có đúng không?" Dung Hoàng làm xong một câu, lập tức đưa cho Đường Tiễn xem, sau đó háo hức nhìn Đường Tiễn, chờ đợi đáp án.
Đường Tiễn bị ánh mắt nóng rực của cô gái nhỏ làm cho có chút không được tự nhiên, tai hắn lặng lẽ đỏ lên.
"Ơ? Cậu nóng à?" Cô gái nhỏ đột nhiên nói.
Đường Tiễn: "?"
"Cậu xem tai cậu này."
Đường Tiễn đưa tay sờ tai mình: "???"
"Đều nóng đỏ."
Đường Tiễn sờ tai mình, mặt không biểu tình, "???"
Dung Hoàng không biết mình đã nói sai cái gì, rõ ràng tai nóng đỏ, sao lại mặt lạnh như vậy?
Uất ức.JPG.
Đường Tiễn nhìn cô gái nhỏ đang uất ức trước mắt, đặt nắm tay lên môi, ho nhẹ: "Ừ, hơi nóng, một lát sẽ ổn thôi."
Đường Tiễn chợt nhận ra, hình như mình phải đi mua cây kim, bán buôn một ngàn cây kim kiểu đó.
—
Dung Hoàng dành cả buổi sáng để làm đề, đầu sắp hói.
Cuối cùng cũng đến buổi trưa, mẹ Đường mời hai mẹ con Dung Hoàng ăn trưa.
Ăn xong, Dung Hoàng kiếm cớ đi về với mẹ Dung.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, ánh mắt Đường Tiễn có chút đáng sợ.
Cô cũng không phải là sườn chua ngọt, sao nhìn cô như muốn ăn sườn chua ngọt vậy?