Không thể để Đường Tiễn lừa gạt một cô gái trong sạch như Dung Tiểu Hoàng.
"Này này này, cậu dừng lại đi!"
Tần Hu giữ chặt Đảng Nguyệt, cùng Đào Kính hợp lực kéo người đi.
Anh Đường thật vất vả mới thoát kiếp độc thân, cậu xem náo nhiệt cái gì?
Đường Tiễn vốn đã cao lớn, cho nên lúc quỳ một gối như thế này chắc chắn sẽ không thoải mái lắm.
Đọc xong mặt trước của bài thi toán, Đường Tiễn đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình rồi ra hiệu cho Dung Hoàng ngồi lên ghế: "Lại đây, tôi sẽ giải thích đề cho cậu."
Dung Hoàng chần chừ một lúc, dưới cái nhìn của Đường Tiễn, cô lề mà lề mề bám vào chiếc ghế để đứng dậy.
“Chúng ta có thể không nói về đề toán được không?” Dung Hoàng nhìn thấy đồ thị hàm số, ánh mắt đau nhức, cố gắng mặc cả.
“Vật lý thì sao?” Đường Tiễn cười rất dịu dàng, lấy bài kiểm tra vật lý ra, giả vờ muốn giảng đề cho Dung Hoàng.
Dung Hoàng: Hừ.
"Không cần, tôi cảm thấy toán khá tốt." Dung Hoàng nhỏ giọng nói, rất rụt rè.
Đường Khiêm cong môi dưới mà không để lại dấu vết, cảm xúc trong mắt càng ngày càng sâu.
—
"Bên này?"
"Không được, cậu ra tay nặng như vậy làm gì?"
"Bây giờ thì thế nào?"
"Ừm, chính là chỗ này."
Tần Hu và Đào Kính vừa đuổi Đảng Nguyệt đi, vừa quay lại đã nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy.
Tần Hu và Đào Kính: "???!!!"
Bọn họ rời đi có một chút, sao anh Đường và đại học bá có thể tiến triển nhanh như vậy?
Dưới ánh mắt ra hiệu của Đào Kính, Tần Hu nghiêng đầu nhìn vào phòng học, sau đó vẻ mặt có chút... khó diễn tả?
"Xảy ra chuyện gì?" Đào Kính nhỏ giọng hỏi.
Tần Hu dựa lưng vào tường, giọng điệu đầy vẻ khó tin: “Anh Đường đang giảng bài cho đại học bá.”
Đào Kính: "Giảng bài?”
Tần Hu: “Ừ.”
Đào Kính: "...." Quấy rầy rồi.
Đường Tiễn bảo Dung Hoàng vẽ các đường phụ, yêu cầu Dung Hoàng chứng minh điều cần chứng minh, vừa nhấc mắt đã thấy Tần Hu và Đào Kính đang nấp ở trong góc nhìn vào trong phòng học.
Hắn bất động thanh sắc, nghiêng người che khuất tầm mắt của hai người, Đường Tiễn nhẹ nhàng nói: "Tôi ra ngoài chút."
Dung Hoàng chứng minh đề bài khiến cho trọc đầu, không biết có nghe rõ hay không, gật đầu lung tung.
"Anh Đường, anh và đại học bá có chuyện gì thế?" Ngay khi Đường Tiễn bước ra, Tần Hu đã chui lên, trên mặt tràn đầy vẻ hóng hớt.
Đường Tiễn lấy hộp t.h.u.ố.c lá ra, trong lòng có chút bực bội, nhưng vẫn đẩy điếu thuốc Đào Kính đưa cho mình: "Không có gì."
"Không có gì là sao? Em chưa từng thấy anh giảng đề cho nữ sinh nào."
Đường Tiễn đưa tay sờ lên lỗ tai, trong đầu tính toán thời gian, đoán chừng đã đến lúc Dung Hoàng viết ra đáp án, “Hai người yên tĩnh một chút, tôi đi về trước.”
"Nè, anh Đường, đừng đi, hôm nay mấy đứa nhóc lớp 1 kia dám khiêu khích chúng ta, muốn chơi một trận bóng rổ với chúng ta." Đào Kính vẫn còn bó bột ở chân, nhưng cậu chàng vẫn không thể yên tĩnh được, "Nhất định Doãn Lăng cũng tham gia, anh Đường, anh định để cậu ta nổi bật như vậy sao?"
Đường Tiễn bước lên phía trước, dừng một chút, không biết trong đầu nghĩ đến điều gì, "Được rồi." Nói xong liền đi thẳng vào lớp.
"Được rồi, anh Đường đã đồng ý chơi, chúng ta nhất định sẽ thắng."
Đường Tiễn ngồi xuống, phát hiện mảnh giấy trước mặt Dung Hoàng vẫn trống trơn, "Sao cậu không viết?"
Dung Hoàng cắn chặt đuôi bút, cau mày, khoa tay hai lần: "Tại sao chúng ta cần vẽ một đường phụ ở đây?"
Đường Tiễn nhìn đề trước mặt, trầm ngâm một lát, "Đó là điều nên làm. Đó là cách định nghĩa ra đời."
Dung Hoàng gãi đầu, khó làm quá.
Đường Tiễn thấy thế, chậc một tiếng, ngón tay dài lướt qua bút đen, lại giảng cho Dung Hoàng một lần nữa, sau đó nói: "Hiểu chưa?"
Dung Hoàng tuy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, "Hiểu rồi hiểu rồi."
Âm cuối mềm mại nhẹ nhàng lắng xuống, trán cô bị búng một cái.
Dung Tiểu Hoàng: Này, cậu dám đụng vào đầu của bản đại vương à?