Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 24




Rất nhanh đã gần đến khu biệt thự của Dung gia, Dung Hoàng tỉnh dậy.

 

Sau khi đánh giá xung quanh, cô nhìn thấy Đường Tiễn ở bên cạnh, hai mắt sáng lên.

 

"Ủa? Tiểu thiếu gia?" Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng êm ái, mang theo chất giọng của thiếu nữ hồn nhiên, lỗ tai Đường Tiễn có chút nóng lên.

 

Một giây sau, hơi nóng bên tai Đường Tiễn còn chưa kịp tiêu tan, Dung Hoàng đã nắm lấy cánh tay Đường Tiễn.

 

Dung Hoàng đặt hai móng vuốt nhỏ lên n.g.ự.c Đường Tiễn, muốn ngồi dậy, nào biết được tay mềm nhũn, đầu đập vào Đường Tiễn.

Đường Tiễn cảm giác giống như bị trúng đạn đại bác, n.g.ự.c đau nhức.

 

Vừa cúi đầu xuống đã thấy cô gái nhỏ đang cau mày, chiếc cằm xinh đẹp đau nhức lộ ra hai lớp.

 

"Huhu, đau quá.” Cô gái lấy tay che trán, đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung.

 

Đường Tiễn không nghĩ tới Dung Hoàng lại mềm yếu như vậy, rơi vào đường cùng, hắn đưa tay sờ lên trán Dung Hoàng, "Rất đau?"

 

Dung Hoàng gật đầu, "Ừm, rất đau."

 

Đường Tiễn bị tiếng thút thít nhỏ phát ra từ cuống họng của Dung Hoàng làm cho toàn thân như bị nhiễm điện, tê từ tóc đến lòng bàn chân.

 

Đường Tiễn nghĩ, có lẽ mình cũng uống nhiều, không suy nghĩ mà bóp miệng Dung Hoàng.

 

“Đừng gây ồn ào.”

 

"Ưm ưm ưm.” Dung Hoàng vung móng vuốt lên không trung, cố gắng thoát khỏi tay Đường Tiễn.

 

Đường Tiễn chỉ dùng một chút sức, nhưng Dung Hoàng đầu óc mơ hồ cũng không thể thoát ra được.

 



“Này!” Dung Hoàng đột nhiên lên tiếng hét lớn, ngửa đầu ra sau rồi đ.â.m sầm vào Đường Tiễn.

 

Đường Tiễn: "Tê.”

 

Đồ điên.

 

Đường Tiễn gần như mất trí, tức giận đẩy Dung Hoàng sang một bên.

 

Câu chuyện về người nông dân và con rắn chính là nói về hắn và Dung Hoàng phải không?

 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ sống ít đi mười năm.

 

Đường Tiễn hạ tấm chắn xuống, bảo tài xế lái nhanh hơn.

 

Gây rắc rối xong, Dung Hoàng lại một lần nữa an tĩnh lại, co chân lên ghế da, ôm đầu gối, tựa cằm vào đầu gối, lông mi lông quạ ngoan ngoãn kéo xuống, phản chiếu bóng tối nhẹ ở mí mắt dưới.

 

Khi xe dừng trước Dung gia, Đường Tiễn nhìn thấy người phụ nữ cao gầy đang đứng ở cửa.

 

Đường Tiễn chưa kịp mở cửa bước xuống xe, người phụ nữ đã bước tới mở cửa xe, lấy một chiếc xe lăn, ôm Dung Hoàng đang ngủ say như heo lên xe lăn.

 

Sau khi hoàn thành một loạt hành động, người phụ nữ quay lại nhìn Đường Tiễn.

 

"Em là bạn cùng lớp của em gái chị phải không?” Dung Nhiễm biết rất rõ tình trạng của em gái mình tệ đến mức nào, nên giọng điệu của cô ấy khi đối mặt với Đường Tiễn cũng không mấy thân thiện.

 

Tên nhóc này vội vàng đưa Hoàng Hoàng về, nhất định là có mưu đồ khác.

 

Đường Tiễn: À à, không hẳn.

 

Dung Hoàng, yêu tinh c.h.ế.t tiệt này, ai thích thì người đó là heo.



 

Người nói láo nuốt một ngàn cây châm.

 

"Mẹ em và dì Phương cùng nhau đi dạo phố, lo lắng cho Dung Hoàng nên bảo em đưa cậu ấy về."

 

Dung Nhiễm cũng không vì lời nói của Đường Tiễn mà buông lỏng cảnh giác, "Gia giáo nhà chị rất nghiêm, nhất định phải về nhà trước chín giờ tối, trước khi tốt nghiệp cấp ba cũng không được yêu đương."

 

Đường Tiễn khẽ cau mày, không nói gì.

 

Hoá ra người này cho rằng hắn có ý đồ xấu với Dung Hoàng sao?

 

"Vậy em về trước đi, vẫn phải cảm ơn em đưa Hoàng Hoàng trở về."

 

Đường Tiễn nhàn nhạt nói vâng, xoay người lên xe.

 



 

Dung Hoàng tỉnh dậy vào khoảng tám giờ sáng ngày hôm sau.

 

Não cô đau quá.

 

Đỉnh đầu sắp bay đi rồi.

 

Cực kỳ giống cảm giác của cô khi uống một hơi hơn mười vò rượu trong hầm rượu của Phượng Băng Sơn, say suốt mười ngày mười đêm.

 

Dung Hoàng lăn lộn trên chiếc giường lớn màu hồng.

 

Tối qua khi say rượu, cô có làm điều gì không phù hợp không?