Cô ta đã chiếm đóng được Doãn Lăng, cô ta không tin mình không thể làm gì được Đường Tiễn.
Nhưng sự thật chứng minh, giống như không có tác dụng, Đường Tiễn vô luận là ở trường hay là bên ngoài đều phớt lờ cô ta.
Cả người giống như thành đồng vách sắt, không thể đến gần được.
Bồng Duyệt không nghĩ tới Dung Hoàng vậy mà lại ngồi cùng bàn với Đường Tiễn, đang ăn ngọt.
Còn trông rất thân quen?
"Thì ra là cậu à, tớ còn tưởng là Doãn Lăng." Bồng Duyệt đột nhiên giống như ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng.
“Hình như tớ nói sai rồi, chỉ là lúc trước tớ nhìn thấy Dung Hoàng và Doãn Lăng ăn cơm cùng nhau thôi.”
Nhìn xem, cách nói chuyện sao mà giống Bạch Liên Tinh đến vậy.
Dung Hoàng căn bản không hề bị Bồng Duyệt chọc giận, lúc Bạch Liên Tinh móc nối nhiều nam thần tiên nữ thần tiên như vậy, cuối cùng còn không phải bị nàng dùng rìu c.h.é.m c.h.ế.t sao?
"Nếu nói sai thì đừng nói nữa. Tôi và Doãn Lăng không có quan hệ gì với nhau, cậu đừng nói mò." Dung Hoàng không nhượng bộ chút nào, "Tôi còn nghe nói, Doãn Lăng và cậu có quan hệ rất tốt?"
Bồng Duyệt bị lời nói của Dung Hoàng làm cho bối rối, hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
"Ưu tiên hàng đầu của học sinh là học tập. Tôi không muốn yêu đương ở cấp ba." Nói xong, cô ta nhìn Dung Hoàng đầy ẩn ý, "Việc Doãn Lăng từ chối cậu trước đó có lẽ là vì cậu ấy không muốn yêu đương ở cấp ba chăng?"
Dung Hoàng cầm chiếc thìa nhỏ trong tay, động tác đào đồ ngọt vẫn không ngừng, trong miệng tràn ngập ngọt ngào mềm mại.
Đã thỏa mãn nhu cầu ăn uống, tâm tình của Dung Hoàng rất tốt, cũng có hứng thú muốn battle với Bồng Duyệt.
"Tôi đã nói với cậu rồi, đó là vì Doãn Lăng tỏ tình với tôi nhưng bị cự tuyệt. Cậu ta tức giận nên muốn trả thù tôi."
Dung Hoàng thở dài, "Bồng Duyệt à, cậu đừng ở bên cạnh Doãn Lăng nha, cậu ta chính là một tên cặn bã đó."
Mắt thấy sự hiện diện của lão thần Dung Hoàng, Bồng Duyệt không nói nên lời, Đường Tiễn không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Sắc mặt Bồng Duyệt lúc xanh lúc trắng.
Ban đầu cô ta thật sự muốn ở bên cạnh Doãn Lăng.
Dù sao nhà Doãn Lăng cũng khá giả, mà cậu ta cũng hết lòng vì cô ta.
Nhưng bây giờ Dung Hoàng lại nói ra lời này, nếu sau này bị Dung Hoàng biết cô ta và Doãn Lăng ở bên nhau, không biết sẽ còn nói như nào nữa đây.
Mà trước kia Dung Hoàng là một con mọt sách, cô nói mười câu thì chưa chắc cô ta có thể phản bác được.
Bồng Duyệt nghi ngờ trong lòng, nhưng bây giờ cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô ta khẽ cười nói: "Ngày mai là ngày thi thử rồi, tôi rất mong chờ kết quả tốt của cậu, hy vọng lần này tôi có thể vượt qua cậu."
Nói rồi, cô ta rời khỏi cửa hàng đồ ngọt mà không ngoái lại.
Dung Hoàng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, coi như lần này ta bỏ qua cho ngươi, tặng vị trí hạng nhất cho ngươi.
Ta sẽ không nói ta làm như vậy vì ta không biết nhiều.
Đi vào cửa hàng cao cấp chéo đối diện, Bồng Duyệt quay lại nhìn.
Qua cửa sổ sát đất của cửa hàng đồ ngọt, cô ta nhìn thấy rõ Dung Hoàng đang nhấc chân đá Đường Tiễn.
Bồng Duyệt không thể tin được, mở to mắt, Dung Hoàng không phải là người tàn tật sao?
Người tàn tật không thể làm được hành động đó phải không?
Bồng Duyệt giống như đã phát hiện ra một bí mật ghê gớm nào đó.
Nếu người khác biết Dung Hoàng giả vờ tàn tật.
Bồng Duyệt có chút kích động, kìm nén khóe miệng nhếch lên, xoay người đi vào trong cửa hàng cao cấp.
—
Bồng Duyệt rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, Dung Hoàng khẽ hừ một tiếng, muốn đấu với nàng à, cô ta còn non lắm.
"Tôi nói, vì sao cậu giả vờ tàn tật?" Đường Tiễn nheo mắt nhìn hai chân nhỏ của Dung Hoàng.
Dù mặc quần dài nhưng chân cô vẫn thon thả hơn các cô gái khác.
Dung Hoàng ra vẻ cao thâm, "Cậu không hiểu được đâu.”
"Cậu không sợ tôi nói cho người khác à?”
Dung Hoàng trợn to hai mắt, đá một cước, uy hiếp: "Nếu cậu nói cho người khác biết, cẩn thận nửa đêm tôi leo đến nhà cậu."