Dung Hoàng bị cay đến đỏ môi, vừa hít vừa nói: "Chắc là vậy."
Dư An Thanh thấy vậy thì ồ lên một tiếng, rót một ít nước từ bình nước bên kia đưa cho Dung Hoàng: "Hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi, uống tiết kiệm chút."
Dung Hoàng ôm cốc gật đầu, sau đó ngửa cổ uống mấy ngụm.
Hết rồi?
Dư An Thanh lại bị Dung Hoàng làm cho kinh ngạc, nhưng đã quen dần nên cô ấy không còn sốc nữa, giờ đây, Dư An Thanh đã có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
"À đúng rồi, người mới đến ở ngay cạnh phòng chúng ta, cô đã biết chưa?"
"Cái gì?" Dung Hoàng bật dậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: “Bên cạnh?”
Dư An Thanh gật đầu.
"Má ơi, con phải đi xử lý cái tên Phù Thuật này ngay mới được!" Dung Hoàng lầm bầm.
Dư An Thanh không nghe rõ, vừa định hỏi thì đã thấy Dung Hoàng xỏ giày chạy ra cửa, mở một khe nhỏ như kẻ trộm.
Dung Hoàng nhìn qua khe cửa, lúc này đã gần tối, trong hành lang có người đi lại.
Dung Hoàng không thấy cánh cửa bên cạnh, vừa định đóng cửa lại thì một bàn tay trắng bệch đột nhiên xuất hiện, ngăn cản động tác của Dung Hoàng.
Dung Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị bàn tay ấy đẩy ra.
"Tiểu Hoàng Nhi, dạo này cô khoẻ chứ?" Khi thấy Phù Thuật, Dung Hoàng không thèm suy nghĩ đã muốn đóng cửa lại, nhưng Phù Thuật nhanh chóng chen vào phòng, cười nói, "Sao cô vẫn dữ dằn vậy?"
Dung Hoàng: "Biến đi."
Phù Thuật làm như không nhìn thấy Dư An Thanh ở bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười ngông cuồng: "Này, bổn hoàng đế đến cái nơi tồi tàn này chỉ vì cô, sao cô còn tàn nhẫn như vậy?"
Dung Hoàng mở to mắt nhìn Phù Thuật, cô đã bảo mà, tên này đến đây để cướp bảo vật của cô.
Nhưng bảo vật của cô hoặc là bị bỏ lại trong rừng ngô đồng, hoặc là ở trong không gian, Phù Thuật không thể lấy được.
Nghĩ tới đây, Dung Hoàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Bên ngoài rừng ngô đồng có trận pháp của Phượng Tức, người bình thường không thể phá vỡ trận pháp đó.
Dung Hoàng chỉ vào cửa, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ra ngoài."
Thấy Dung Hoàng không chào đón mình, nụ cười trên môi Phù Thuật nhạt đi một chút, hắn đang định nói gì đó thì cánh cửa đang đóng lại lại bị đẩy ra.
Phù Thuật nhìn người vừa đến, hơi nheo mắt lại.
Đúng là chướng mắt.
Phó Hoè nhìn hai người rất thân thiết trong phòng, ánh mắt hơi lóe lên, trong lòng cảm thấy không vui.
Phó Hoè lặng lẽ thu hồi bàn tay đang nắm nắm cửa, nhìn Phù Thuật, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng một đám mây đen cuồn cuộn, "Anh đang làm gì vậy?"
Phù Thuật cực kỳ ghét việc Phượng Tức giả vờ thờ ơ trong khi rõ ràng rất quan tâm: "Liên quan gì đến anh? Chúng tôi đang ôn lại chuyện cũ."
Khi nghe mấy chữ "ôn lại chuyện cũ", đôi mắt đen của Phó Hoè chợt tối sầm lại, quay đầu nhìn Dung Hoàng.
Nhận được ánh mắt của Phó Hoè, Dung Hoàng không hề suy nghĩ mà cúi đầu xuống.
Đừng hỏi, tôi chỉ là một người hèn nhát mà thôi.
Phù Thuật thấy vậy thì cười khẩy, nhiều năm trôi qua, Tiểu Hoàng Nhi vẫn bị Phượng Tức bắt nạt.
Ở lại lâu hơn cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Phù Thuật dùng giọng điệu lười biếng nói với Dung Hoàng: "Tiểu Hoàng Nhi, tôi đi trước đây, có thời gian lại nói chuyện."
Dung Hoàng nghĩ thầm: "Ai muốn nói chuyện với anh? Chỉ cần anh không trộm bảo vật của tôi là được rồi.
Dung Hoàng không nói gì, Phù Thuật cũng không tức giận, liếc nhìn Phó Hoè đang trầm ngâm rồi bỏ đi.
Một người rời đi, vẫn còn một người.
Dung Hoàng vặn vặn tay, đối mặt với ánh mắt vô cùng áp lực của Phó Hoè, cười nói: "Ngài có việc gì sao?"
"Ngài?" Phó Hoè bắt được một từ.
Anh đã già rồi sao?
Dung Hoàng nhướng mày, không già à? Cũng đã vài ngàn tuổi rồi.
————— Hoàng Hoàng: Chào ông lão!