"Mẹ kiếp, anh ta cố tình phải không?" Dư An Thanh ngồi trong xe, nhìn ra ngoài xe, miệng mắng mỏ.
Ban đầu Dung Hoàng không nhìn ra ngoài, nhưng Thủy Thủy nhắc nhở cô, nam chính vua zombie đã xuất hiện, cô mới nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chỉ liếc mắt một cái, Dung Hoàng cũng bắt đầu mắng chửi cùng Dư An Thanh.
Dư An Thanh dừng lại, đưa tay bịt miệng Dung Hoàng, vẻ mặt như thể nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện: "Trẻ con không được nói bậy."
Dung Hoàng không quan tâm, xắn tay áo lên, hận không thể đánh người đàn ông bên ngoài một trận.
Đừng tưởng ngươi khoác lên mình một lớp da con người thì bổn đại vương không nhìn thấy cái linh hồn gớm ghiếc của ngươi.
Dung Hoàng cười mà như nghiến răng.
Chính là Phù Thuật, kẻ hai trăm năm trước đã cướp con heo vàng của cô rồi giấu trong vườn đào mà không chịu trả lại.
May mà cuối cùng bị Phượng Bệnh Bệnh đánh một trận, cô lấy lại được con heo vàng.
Sau này, bất cứ khi nào hắn xuất hiện, hắn đều đối đầu với cô.
Chẳng qua hắn là con trai thứ tám của Thần Đế, địa vị cực kỳ cao quý, không thể g.i.ế.c được.
Dung Hoàng tức đến ngứa răng, cầm quả óc chó nhai rộp rộp, khiến Dư An Thanh nghe thôi đã thấy tê cả da đầu, cách ăn này cũng quá hoang dã rồi.
Dung Hoàng đột nhiên nghĩ, tại sao hắn lại tới thế giới nhỏ này?
Chẳng lẽ hắn đến để cướp báu vật của cô?
Điều này là không thể, không phải ai cũng có thể động vào kho báu nhỏ của bổn đại vương.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Dung Hoàng, người đàn ông tuấn tú mang theo khí chất tà ác nhìn về phía cô.
Dung Hoàng vội vàng ngoảnh mặt đi, không nhìn, không biết hắn.
"Hai người quen nhau à?" Dư An Thanh có chút tò mò, người đàn ông bên ngoài là ai mà có thể khiến Dung Hoàng cảnh giác như vậy?
Dung Hoàng cào cào tay, vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận: "Tôi không biết, tôi không có, cô đừng nói nhảm."
Khóe miệng Dư An Thanh giật giật, đây có phải là tự lừa mình dối người không?
Thấy Dung Hoàng không muốn nói, Dư An Thanh cũng không ép.
Một lúc sau, Dung Hoàng phát hiện chiếc xe đó cũng bắt đầu đi theo sau xe họ, mí mắt cô giật giật, vội vàng hỏi đồng đội đang lái xe: "Bọn họ định làm gì vậy?"
"Hả, chị nói chiếc xe phía sau ấy à?" Dung Hoàng gật đầu, đồng đội cười nói: "Bọn họ chuẩn bị đến căn cứ của chúng ta, cho nên cùng đi luôn."
"Đến căn cứ của chúng ta?" Dung Hoàng hít một hơi, sao Phù Thuật lại không c.h.ế.t đi?
Dung Hoàng không chịu bỏ cuộc, muốn xác nhận lần nữa: "Căn cứ Tân Sơn?"
"Haha, chị Dung thật biết nói đùa." Đồng đội trưởng Dung Hoàng đang nói đùa nên cười lớn, người ngồi ghế phụ cũng cười theo.
Dung Hoàng cười khan hai tiếng, rút lui.
Bổn đại vương không hề đùa.
Bổn đại vương đang nói chuyện rất nghiêm túc với mấy người đó.
—
Dung Hoàng vừa xuống xe thì bị gọi lại, "Tiểu Hoàng Nhi."
Tiểu cái gì? Hoàng cái gì?
Xin ngươi hãy nghiêm túc một chút!
Bổn đại vương và ngươi là kẻ thù không đội trời chung, là loại người sẽ chiến đấu đến chết!
Dung Hoàng chống tay lên hông, quay người lại, thấy một người đàn ông đặt tay lên mui xe, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.
Thấy Dung Hoàng xoay người, Phù Thuật càng cười tươi hơn, cao giọng hét lên: "Tiểu Hoàng Nhi."
Ban đầu, vì nam chính không gây ra tổn hại gì cho nguyên chủ nên Dung Hoàng chuẩn bị tha cho hắn.
Nhưng bây giờ....
Dung Hoàng nhếch môi, lộ ra hai lúm đồng tiền, hắn c.h.ế.t chắc rồi.
Khi những người trong Thần giới trải qua kiếp nạn hoặc du hành ở thế giới nhỏ, việc họ c.h.ế.t trong thế giới nhỏ không phải là không có.
Dung Hoàng hơi nheo mắt, bổn đại vương đã sẵn sàng sử dụng rìu rồi.
Dư An Thanh chứng kiến sự thay đổi trong biểu cảm của Dung Hoàng, âm thầm thắp nến cho Phù Thuật đằng kia.
Chúc anh sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh.
————— Xét thấy Phượng Bệnh Bệnh luôn bắt nạt con gái của tôi nên tôi đã gửi tặng tình địch đến thế giới nhỏ miễn phí.
Không cần cảm ơn : )