Những người phía trước nghe thấy giọng nói của Phó Hoè thì lập tức tránh ra.
Dung Hoàng thấy Phó Hoè xuất hiện, nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen láy của Phó Hoè.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hình như Dung Hoàng thấy ý cười trong mắt Phó Hoè.
Dung Hoàng mở to hai mắt, anh đang cười nhạo cô!
Đồ đáng ghét.
Phượng Tức thúi.
Thấy Phó Hoè tới, Khoái Diệp lập tức kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện.
Thực ra Phó Hoè đã biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, anh cụp mắt xuống nhìn tiến sĩ Trương.
Thấy Phó Hoè nhìn mình, tiến sĩ Trương sợ hãi, ánh mắt có chút cầu xin.
Cầu xin cái gì?
Trong lòng Phó Hoè cảm thấy buồn cười, kiếp trước, ông ta đã cùng Lương Âu làm căn cứ Tân Sơn sụp đổ, không ít người đã cầu xin ông ta.
Nhưng ông ta cũng không tha cho một ai.
Phó Hoè nhếch môi cười lạnh, anh là kẻ xấu, lập tức nói: "Vậy thì xử lý theo quy định của căn cứ."
Khoái Diệp suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Đuổi ra khỏi căn cứ?"
Phó Hoè gật đầu.
Khoái Diệp nhìn tiến sĩ Trương, thật đúng là tự tìm đường chết, sau đó anh ta kéo người đi về phía cổng căn cứ.
Tiến sĩ Trương hoàn toàn hoảng sợ, ông ta không ngờ Phó Hoè lại tàn nhẫn như vậy, "Phó Hoè, tôi là người đứng đầu phòng nghiên cứu, không có tôi, thí nghiệm sẽ không thành công!"
Phó Hoè vẫn cười, nhưng trong mắt không có cảm xúc.
Cho dù có ông ta thì cũng chưa chắc thành công.
Hơn nữa, anh ghét nhất là bị người khác đe dọa.
Phó Hoè nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Dung Hoàng mặc váy hồng, anh thắc mắc, cô lấy đâu ra nhiều quần áo như vậy, nhưng nét mặt lại không biểu hiện ra ngoài, "Tất cả giải tán đi, Dung Hoàng đi theo tôi."
Dung Hoàng chớp mắt, câu này có vẻ quen quen?
Thấy Phó Hoè đã quay người đi, Dư An Thanh chọc vào eo Dung Hoàng, thúc giục: "Mau đuổi theo đi, đồ ngốc."
Ngay lúc Dung Hoàng đang định biện hộ rằng mình không hề ngốc thì Phó Hoè ở trước mặt đột nhiên quay người lại, giọng nói trầm ấm có chút gợi cảm trong đêm tối nói: "Còn không mau đi theo tôi?"
Dung Hoàng tự cho là mình dữ dằn, doạ Dư An Thanh một hồi, sau đó đôi chân ngắn ngủi đuổi theo Phó Hoè.
Chạy được một lúc, người Dung Hoàng đầy mồ hôi.
Bàn tay trắng nõn liên tục quạt gió, nhưng vẫn không thể chịu nổi cái nóng.
“Muốn uống nước không?” Phó Hoè cầm cốc thủy tinh trong tay, hỏi Dung Hoàng.
Dung Hoàng l.i.ế.m môi dưới, gật đầu.
Ánh mắt Phó Hoè lướt qua đầu lưỡi hồng hồng của Dung Hoàng, ánh mắt sâu hơn một chút, quay người đi rót nước.
Dung Hoàng cầm cốc nước uống ừng ực, chiếc cốc nhanh chóng cạn đáy.
Dung Hoàng không muốn buông cốc xuống, bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa của người đàn ông: "Bỏ nó xuống."
Dung Hoàng vô thức đặt nó xuống, sau đó bị nhéo cằm.
Dung Hoàng chớp mắt, sau đó mắt hạnh mở to.
Làm gì vậy? Muốn trêu chọc bổn đại vương phải không?
Thật to gan, đừng tưởng anh là Phượng Bệnh Bệnh nên bổn đại vương không dám làm gì.
Đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ lên đôi môi mềm mại của Dung Hoàng, mang theo chút tà mị.
Xương cụt của Dung Hoàng tê dại, đôi mắt hạnh lập tức tích tụ một tầng nước.
Mẹ ơi, Phượng Bệnh Bệnh lại có mưu đồ với con rồi.
"Cô thật sự là người có năng lực đặc biệt sao?" Phó Hoè cúi xuống, áp bách cũng theo đó mà đè xuống.
Dung Hoàng bị buộc phải nâng cằm lên, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra trước mắt Phó Hoè.
Dung Hoàng cảm thấy không thoải mái khi duy trì tư thế này, tay nhỏ định cào Phó Hoè nhưng Phó Hoè dễ dàng dùng một tay giữ lại.
Dung Hoàng: QAQ.
————— Phó Hoè: Chỉ vì tôi để bé cưng chịu thiệt, lại chỉ cho cô ấy một cái xúc xích, nên giờ mới cho phép tôi ăn thịt sao?