"Dung Hoàng, cô đừng có nói lung tung, nếu có bản lĩnh thì để tiến sĩ Trương kiểm tra đi." Tiến sĩ Nguyễn là chuyên gia nghiên cứu zombie, Ký Hàm Yên tin rằng ông ta sẽ có thể tìm ra vấn đề của Dung Hoàng.
Dung Hoàng cứng rắn không chịu: "Tôi không kiểm tra."
Dư An Thanh đứng ở cửa không nhịn được nữa, tiến lên hai bước, đứng chắn trước Dung Hoàng, lạnh lùng nói với tiến sĩ Trương: "Tôi thấy ông đã có tuổi rồi, tôi sẽ không làm gì ông, nếu ông muốn kiểm tra thì hãy mang giấy phép của người đứng đầu căn cứ đến đây."
"Cô!" Tiến sĩ Trương vô cùng tức giận, chưa có ai dám không nể mặt ông ta.
Thấy Dư An Thanh có thái độ cứng rắn, tiến sĩ Trương biết mình không thể thắng nên chỉ có thể tạm thời rời đi.
Ký Hàm Yên thấy tiến sĩ Trương rút lui nên định quay người rời đi, cô ta không dám ở lại đây một mình, muốn đi theo, nhưng đã bị Dung Hoàng ngăn lại.
"Ký Hàm Yên, tôi nhớ hình như cô đã lấy thứ gì đó của tôi."
Ký Hàm Yên khựng lại, vô thức đưa tay sờ sợi dây chuyền, "Cô nói gì? Tôi không biết, cô đang vu khống tôi."
Dung Hoàng chỉ vào cổ Ký Hàm Yên: "Chính là sợi dây chuyền trên cổ cô, đó là bảo vật của gia đình tôi."
Dư An Thanh nhìn sợi dây chuyền lấp ló trên cổ Ký Hàm Yên, bảo vật gia đình?
Dù nghe thế nào cũng có cảm giác như Dung Hoàng đang nói nhảm.
"Mặc dù bây giờ pháp luật không còn tác dụng, nhưng cô đã ăn cắp đồ của tôi, cẩn thận kẻo bị sét đánh đấy." Dung Hoàng uy h.i.ế.p nói.
Sau khi trải qua việc trọng sinh, Ký Hàm Yên cũng nửa tin nửa ngờ việc bị sét đánh.
Nhỡ đâu thực sự có trường hợp bị sét đánh" thì sao?
Đầu óc Ký Hàm Yên hỗn loạn, nói lung tung: "Cô đang nói bậy, cái này không phải bảo vật gia truyền."
Cô ta nhớ rõ ràng, Dung Hoàng đã nhặt sợi dây chuyền ở đâu đó về, lúc đó mẹ cô ta còn đang nói rằng Dung Hoàng không được tích sự gì, đến cả đồ mà người khác không cần cũng nhặt về.
Dung Hoàng nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch: "Ồ? Vậy vật trên cổ cô thật sự là của tôi?"
Ký Hàm Yên bị đôi mắt trong veo của Dung Hoàng làm cho hoảng sợ, vô thức lùi lại hai bước: “Không phải, không phải của cô!”
Dung Hoàng cười khẩy, tiến về phía trước hai bước, một tay nắm lấy bàn tay đang che chắn sợi dây chuyền của Ký Hàm Yên, vặn ngược lại, sau đó nhanh chóng kéo sợi dây chuyền ra khỏi cổ Ký Hàm Yên.
Dù cô không muốn lấy thứ Ký Hàm Yên đã đeo, cô cũng không muốn để đồ của nguyên chủ cứ thế rơi vào tay Ký Hàm Yên, dùng làm bàn đạp để cô ta leo lên.
"Cô còn nói đây không phải của tôi." Dung Hoàng giơ tay lên, chiếc vòng cổ khảm pha lê kém chất lượng dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng màu đỏ. "Làm người quá tệ sẽ gặp quả báo."
Thấy Dung Hoàng nói những lời đe doạ như thật, Ký Hàm Yên cực kỳ tức giận, tùy tiện nói: "Là của cô thì sao, bây giờ nó là của tôi, cho dù cô lấy lại được cũng vô dụng thôi."
Dung Hoàng nhướng mày, ánh mắt rõ ràng nói: "Cô đang nói về không gian bên trong?"
Đồng tử của Ký Hàm Yên co rút lại.
"Không sao, tôi cũng không muốn giữ lại, tôi chỉ không muốn để cô hưởng lợi mà thôi."
Hai mắt Ký Hàm Yên sắp nổ tung, cô ta tức giận lao lên định đánh Dung Hoàng, nhưng Dung Hoàng dễ dàng giữ lại, đè lên lan can.
Một nửa cơ thể của Ký Hàm Yên đã chui ra ngoài lan can. Nếu Dung Hoàng buông tay, có lẽ cô ta sẽ rơi từ tầng bốn xuống.
Nhẹ thì tàn tật, nặng thì mất mạng.
"Dung Hoàng! Cô dám!"
Dung Hoàng cười tươi, một tay nắm lấy cổ áo Ký Hàm Yên, chọc tức cô ta: "Tôi dám."