Dung Hoàng lại nghĩ đến việc Liêu Lập Hiên là người có năng lực sức mạnh nên hơi hối hận vì mình cũng đã chọn năng lực sức mạnh.
Dung Hoàng nhéo nhéo cánh tay mềm mại của mình, may mà cô không phải là người có năng lực sức mạnh thật sự, nếu không cô sẽ xấu xí như vậy.
Cô là một cô gái nhỏ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú và thân hình mềm mại.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng gầm rú, sau đó, Dung Hoàng nhìn thấy một con heo rừng lao ra từ bụi cỏ.
Con heo rừng này chắc chắn đã bị nhiễm virus zombie, to hơn gấp đôi so với bình thường, có những chiếc răng nanh nhô ra.
Liêu Lập Hiên hét lớn, đ.ấ.m thẳng vào con heo rừng.
Con heo rừng kêu lên đau đớn rồi ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy, lập tức thay đổi mục tiêu tấn công, lao về phía Dung Hoàng, người tưởng chừng như yếu nhất nhưng thực ra lại mạnh mẽ dị thường.
Dung Hoàng lùi lại nửa bước, mi, mi, mi, mi đừng lại đây.
Cẩn thận với chiếc rìu nhỏ của bổn đại vương.
Thấy con heo rừng lao thẳng về phía mình, Dung Hoàng hừ một tiếng: "Sao lại không nghe lời vậy!"
Dung Hoàng nắm chặt nắm đấm, giơ tay lên, đ.ấ.m xuống.
Động tác mượt mà vô cùng.
Con heo rừng đau đớn ngã xuống đất, sau đó không đứng dậy nữa, chỉ nghe thấy tiếng kêu dần dần yếu đi.
Mọi người: "."
Quá ấn tượng.
Dư An Thanh thấy vậy thì khóe miệng giật giật, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, những người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt kinh ngạc.
Tốt hơn hết là không nên đến gần người đang được cô nàng bá đạo Dư An Thanh bảo vệ.
Hơn nữa, sức mạnh của Dung Hoàng cũng rất kinh người, đ.ấ.m một cú là xong.
"Tiếp tục đi." Là người dẫn đầu nhiệm vụ này, Liêu Lập Hiên nói.
Các thành viên khác lập tức ngừng nói chuyện, đi theo bước chân của Liêu Lập Hiên.
Khu vực núi khá rộng, tìm nửa tiếng cũng không thấy gì.
Dung Hoàng nóng quá, quạt tay, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng, giống như một đóa hoa héo rũ, "Hay là chia ra hành động?" Nếu cứ tìm như thế này thì không được, trời sắp tối rồi.
Ở vùng núi này, ban đêm có thể sẽ có những con quái vật nhỏ xuất hiện, rất không an toàn.
Nghe Dung Hoàng nói lời này, mắt Liêu Lập Hiên sáng lên: "Cách này khả thi đấy. Nếu gặp zombie thì báo cho chúng tôi biết."
Cả nhóm chia thành bốn đội, mỗi đội đi theo một hướng khác nhau.
Dung Hoàng lại được phân vào nhóm với Dư An Thanh.
"Đi theo sát tôi, đừng để bị lạc rồi bị thú hoang ăn thịt." Dư An Thanh cố ý doạ Dung Hoàng.
Mặc dù vừa mới chứng kiến sức mạnh phi thường của Dung Hoàng, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Dung Hoàng, cô ấy vẫn tự động xếp Dung Hoàng vào hạng yếu đuối.
"Thú hoang?" Dung Hoàng lập tức có hứng thú, chuẩn bị sẵn sàng: "Ở đây có thú hoang sao?"
Dư An Thanh nghẹn lời, đây là trọng điểm sao?
Dư An Thanh dùng cây gậy đẩy cỏ trước mặt sang một bên, bước chân đi qua: "Chú ý an toàn, bảo toàn sức lực, đề phòng zombie bất ngờ xuất hiện."
Dung Hoàng tỏ ý không hề sợ hãi, cô là nữ hoàng, những zombie đó phải quỳ xuống trước cô.
Dung Hoàng cúi đầu nhìn chân mình, đang phân vân không biết nên ngồi hay đứng để đám zombie quỳ xuống, sau đó đạp mạnh hơn.
Zombie, zombie, mau mau ra đây, cho bổn đại vương xem xem zombie cấp cao trong truyền thuyết trông như thế nào.
Dung Hoàng vừa nghĩ xong thì nghe thấy tiếng "khè khè".
Có vẻ như rất phấn khích.
Tai Dung Hoàng lập tức dựng đứng lên, zombie dám ẩn mình trong bóng tối mà không lộ diện, còn không mau ra đây bái khiến bổn đại vương!
Tiếng chân giẫm lên cỏ vang lên, một con zombie cao gần hai mét xuất hiện trước mặt Dung Hoàng.
Dung Hoàng xắn tay áo muốn bước tới, nhưng lại bị Dư An Thanh kéo lại: "Cô làm gì vậy? Không muốn sống à?!"