Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dung Hoàng, trong mắt Phó Hoè dường như có ý cười.
Chỉ trong chốc lát, anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình thường.
"Vậy cô muốn thế nào?" Lương Âu không ngờ Dung Hoàng lại không biết điều như vậy, đồng thời cũng cảm thấy tất cả đều là lỗi của Ký Hàm Yên, trong lòng đang nghĩ sẽ dạy dỗ cô ta một trận.
Dung Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó, đầu ngón tay gõ gõ chiếc đũa cắm trên bàn ăn: "Có tinh hạch không?"
Tim Lương Âu đập thình thịch theo động tác của Dung Hoàng, nghe thấy cô muốn tinh hạch, hắn ta vội vàng nói: "Có, có chứ, cô muốn bao nhiêu?”
"Tinh hạch cao cấp, năm mươi viên." Dung Hoàng giơ tay nhỏ lên, đếm năm ngón.
"Năm mươi?" Lương Âu lặp lại, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Dung Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Anh không nghe nhầm đâu."
Dung Hoàng đang tính toán, khi lấy được tinh hạch, cô có thể ở lại căn cứ một thời gian mà không cần phải đi làm nhiệm vụ.
Cô chỉ muốn làm một nhân vật phản diện không làm gì cả.
Lương Âu chịu áp lực từ ánh mắt của mọi người, nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi gật đầu đồng ý: "Được, coi như là bồi thường cho tiểu thư, chúng ta xí xóa chuyện này."
Dung Hoàng vẫn cười, nhưng không nói gì.
Xí xoá? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Dựa theo tần suất Ký Hàm Yên tìm cớ gây sự với cô, Dung Hoàng đã xác định rằng quan điểm sống của nữ chính trong thế giới này đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Không cần phải nghi ngờ gì cả.
Lương Âu thấy vậy cũng không biết nên nói gì, lập tức nhìn về phía Phó Hoè đang trầm mặc, cười gượng gạo nói: "Anh Phó, vậy tôi xin phép đi trước."
Phó Hoè khẽ mỉm cười, gật đầu rồi tránh sang một bên.
Lương Âu nắm chặt cổ tay Ký Hàm Yên, kéo cô ta ra khỏi nhà ăn.
Ký Hàm Yên bị siết đến tái mét mặt mày, đau nhưng không dám kêu đau.
Nếu lúc trước Chiêm Tả không đuổi cô ta ra khỏi đội, cô ta đã không phải sống sót trong thế giới khắc nghiệt này bằng thân xác của mình.
Cô ta từng nghĩ rằng chỉ cần có sợi dây chuyền không gian là có thể sống tốt trong tận thế, giống như Dung Hoàng kiếp trước, trở thành một người trên vạn người.
Nhưng bây giờ thì sao? Ai cũng có thể bắt nạt cô ta.
Dung Hoàng!
Đều là lỗi của Dung Hoàng!
Nếu không có cô, cô ta đã không bị Chiêm Tả đuổi ra ngoài.
—
Thấy Lương Âu và Ký Hàm Yên đã đi, không khí xung quanh Dung Hoàng lập tức trở nên thoáng đãng hơn.
Dung Hoàng rút đũa ra, kiểm tra một lượt, không có gì hư hại, đang định tiếp tục ăn thì đột nhiên có một bàn tay dài ngoằng xuất hiện trước mặt cô, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Phó Hoè lạnh lùng nói: "Đi với tôi."
Dung Hoàng chớp chớp mắt, làm gì vậy?
Câu này nghe như thể bọn họ có mối quan hệ không thể công khai vậy.
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của Phó Hoè, Dung Hoàng quyết định đặt đũa xuống, đứng dậy cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Trước khi rời đi, cô còn đặc biệt dặn dò Dư An Thanh: "Nhớ mang hai cái bánh bao về cho tôi nhé."
Dư An Thanh suýt làm đổ bát canh rong biển, nhìn theo bóng lưng một cao một thấp của Phó Hoè và Dung Hoàng, cô ấy lắc đầu: "Cô là heo à? Cái bát cơm kia còn chưa đủ no sao?"
Nhưng mà, Phó Hoè tìm Dung Hoàng làm gì nhỉ?
Không lẽ thật sự nghi ngờ Dung Hoàng bị nhiễm virus zombie?
Dư An Thanh suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không đi theo. Dù sao thì thiết bị trước đó đã kiểm tra rồi, kết quả cũng cho thấy Dung Hoàng không hề có virus zombie.
Đúng là hoàng đế không vội thái giám vội.
Nghĩ vậy, Dư An Thanh ngồi xuống, yên tâm ăn tiếp .
—
Dung Hoàng đi theo Phó Hoè, cố gắng bắt kịp bước chân của anh.
Phó Hoè cao lớn, mỗi bước đi của anh đều dài hơn một bước của Dung Hoàng.
Dung Hoàng vừa mới ăn cơm, cô nghĩ rằng vừa ăn xong thì không nên hoạt động mạnh.