Không ngờ, mười mấy người đàn ông thấy Dung Hoàng đang nói chuyện với mình thì giống như chuột gặp mèo, không thèm nhìn người đàn ông cao 1m9 bị đè dưới kệ hàng mà quay đầu bỏ chạy.
Ký Hàm Yên nghĩ nghĩ, cân nhắc rồi quyết định không rời đi.
So sánh một chút, đội của Dung Hoàng vẫn tốt hơn.
Ít nhất thì không có ai nhìn cô ta bằng ánh mắt biến thái và tán thưởng.
"Em gái." Ký Hàm Yên ngập ngừng bước về phía trước, thực ra móng tay đã cắm sâu vào da thịt, chỉ có cảm giác đau đớn mới giúp cô ta bình tĩnh lại.
Dung Hoàng nhìn thấy Ký Hàm Yên thì cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là không ngờ cô ta lại dám đi tới chào hỏi.
Cô đã cướp sợi dây chuyền không gian của nguyên chủ, còn khiến bổn đại vương bị zombie cắn, cô nghĩ bổn đại vương sẽ không nhớ sao?
Bổn đại vương thù rất dai.
"Chị là ai? Đừng tự tiện gọi người khác là em gái!" Dung Hoàng giả vờ không biết cô ta, dù sao bây giờ Ký Hàm Yên cũng bẩn thỉu, ai mà nhận ra được.
Ký Hàm Yên gượng cười, thân hình mỏng manh càng thêm yếu ớt, "Chị là A Yên đây."
Dung Hoàng chớp chớp mắt, khi Ký Hàm Yên sắp không giữ được nụ cười, chậm rãi nói: "Ồ, hóa ra là chị kế."
"Chúng ta không phải chị em ruột, mẹ chị đưa chị tới nhà tôi, đừng tự tiện nhận người thân." Dung Hoàng cười nói.
Ký Hàm Yên không ngờ Dung Hoàng vẫn độc ác như vậy, thậm chí còn độc ác hơn: "Nhưng ba đã bảo em phải chăm sóc chị."
Dung Hoàng suýt chút nữa đã đ.ấ.m cô ta một cái, nghe như một câu chuyện cười: "Rõ ràng chị lớn hơn tôi, tại sao tôi phải chăm sóc chị?"
Tôi vẫn còn là một đứa trẻ đấy.
Dung Hoàng không khoan nhượng, khiến Ký Hàm Yên tức đến mức gần chết, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Chết tiệt, mình còn tưởng cô Dung là một cô gái không xách được ba lạng, hoá ra mình quá mù quáng rồi." Khoái Diệp tự lẩm bẩm.
"Chị có thể đi cùng em không? Đội trưởng trước đã đuổi chị rồi, giờ chị không biết phải đi đâu." Vừa nói, Ký Hàm Yên vừa lau nước mắt, trông thật đáng thương.
Nhưng giờ là thời điểm nào?
Tận thế, chị gái à.
Dưới sự thử thách của zombie, con người đã sớm trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. Mọi người chỉ quan tâm đến sự sống còn và thức ăn.
Còn về phụ nữ và sắc đẹp, chỉ có những kẻ có chút năng lực mới đắm chìm trong đó.
May mắn thay, tiểu đội mà Phó Hoè mang theo lần này đều là người có gia đình hoặc là có kỷ luật nghiêm khắc với bản thân, không ai dám động đến phụ nữ.
Ký Hàm Yên liếc mắt quyến rũ, nhưng không thấy Dung Hoàng và mấy người đàn ông có phản ứng gì.
Ký Hàm Yên hận không thể cào nát khuôn mặt tươi cười của Dung Hoàng, quay sang nhìn Phó Hoè với khuôn mặt hiền hòa, hy vọng nhận được sự thương xót của anh: "Anh ơi, em có thể đi cùng các anh được không?"
Thấy người mà Ký Hàm Yên hỏi chính là Phó Hoè, Dung Hoàng trợn tròn mắt.
Ký Hàm Yên bị ngu sao?
Nếu hỏi người khác thì còn đỡ, nhưng Phượng Bệnh Bệnh này thì nổi tiếng keo kiệt, mặt lạnh như tiền, hy vọng của Ký Hàm Yên chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Phó • keo kiệt • Hoè: "Không được."
Dung Hoàng: Tôi đã nói mà! Tôi đã bảo rồi!
Nhìn cái trí thông minh c.h.ế.t tiệt của tôi này.
Ký Hàm Yên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Phó Hoè lại vẫy tay, Khoái Diệp cao lớn bước lên hai bước, cười vô tội với cô ta, nhưng giọng điệu lại không mấy dễ chịu, "Xin lỗi nhé."
Ký Hàm Yên không hiểu gì, sau đó bị Khoái Diệp nhấc bổng lên.