Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 126: Đế chế Zombie (6)




Đá vào chân người bên cạnh, Phó Hoè nhẹ giọng nói: "Đi tìm tinh hạch đi."

Phó Hoè vừa dứt lời, một vài người đã xuống xe ngay lập tức, sải bước về phía trước, lục lọi trong đống zombie.

Họ phá vỡ đầu của zombie, lục lọi bên trong, tìm ra những tinh hạch đủ màu sắc.

Hàng chục zombie bị lật tung, họ thu được một túi chứa đầy tinh hạch.

Khoái Diệp, người có thân hình vạm vỡ nhất trong nhóm, xách túi nylon ném vào cốp xe, sau đó đi đến bên Phó Hoè, nói với giọng mang tính thương lượng: "Anh Phó, cô gái này đi một mình không an toàn đâu, hay là để cô ấy đi cùng chúng ta nhé?"

Dù sao thì trong căn cứ cũng không thiếu lương thực cho bất cứ ai.

Ngón tay thon dài của Phó Hoè vuốt cổ tay áo sạch sẽ, nhìn cô gái nhỏ mềm mại như thỏ, từ từ hạ mắt, lười biếng mở lời, như thể chưa tỉnh ngủ: "Cậu chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ấy à?"

Khoái Diệp nhìn Dung Hoàng đang cúi đầu ngồi xổm ở phía trước xe, không biết cô đang nghĩ gì. Cô gái này nhỏ hơn anh ta những mười tuổi, rõ ràng là chưa trải qua khổ cực, không chừng lúc nào đó sẽ bị zombie bắt được.

Nghĩ đến đây, lòng tự trọng của Khoái Diệp trỗi dậy, anh ta vỗ ngực, khẳng định chắc nịch: "Sự an toàn của cô Dung cứ giao cho em."

Phó Hoè nhướng mày, không nói thêm nữa: "Vậy thì đưa cô ấy theo."

Dù sao thì lần này bọn họ chỉ ra ngoài tìm tinh hạch để nâng cấp năng lực của bản thân, ngày mai sẽ trở về.

Căn cứ đã nuôi nhiều người như vậy, thêm một người cũng không sao.



Nhìn cô gái nhỏ này, chắc một bữa cũng không ăn được bao nhiêu.

Khoái Diệp nghe vậy thì lập tức vui vẻ, bước tới nói cho Dung Hoàng biết chuyện này.

Vì vậy, Dung Hoàng đã theo Khoái Diệp leo lên chiếc xe địa hình.

Hai chiếc xe địa hình lần lượt khởi động, một trước một sau rời đi.

Hiện giờ, trong tận thế chỉ còn hai mùa: mùa hè và mùa đông, và bây giờ đang là mùa hè.

Hiện tại nguồn xăng đang rất khan hiếm nên không bật điều hòa trong xe. Một lúc sau, Dung Hoàng nóng đến đổ mồ hôi.

Thấy Dung Hoàng dùng tay quạt gió, Khoái Diệp bảo người ngồi ở ghế phụ phía trước đưa chiếc quạt nhỏ có in quảng cáo điện thoại cho Dung Hoàng: "Tạm thời dùng đại đi, về đến căn cứ sẽ ổn thôi."

Dung Hoàng mím môi, cô đã gây ra cái nghiệp gì vậy?

Nhưng vẫn tốt hơn là đi xe điện mà bị lũ zombie bao vây ở mọi ngã rẽ.

Dung Hoàng cầm quạt nhỏ quạt cho mình. Khuôn mặt trắng mềm vì nhiệt độ cao mà hai má ửng hồng, đẹp không thể tả.



Dọc đường, Khoái Diệp không ngừng nói chuyện.



Tiếng ồn ào khiến đầu Dung Hoàng suýt nữa nổ tung.

Trời đã tối hẳn, nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa giảm chứ đừng nói đến trong xe.

Giống như một chiếc nồi hấp, Dung Hoàng cảm thấy một giây nữa thôi là sẽ chín.

"Tìm một chỗ nghỉ qua đêm trước đã, ngày mai tính tiếp." Phó Hoè ngồi một mình ở hàng cuối cùng lên tiếng.

Dung Hoàng im lặng gật đầu, đúng đúng đúng, mau xuống xe đi.

Bổn đại vương nóng c.h.ế.t mất.

Là người duy nhất có năng lực kép trong đội ngoài Phó Hoè, Liêu Lập Hiên xuống xe tìm chỗ nghỉ.

Một lúc sau, Liêu Lập Hiên quay lại, chỉ về một phương hướng nào đó: "Phía trước có một siêu thị, trước đó đã bị zombie tấn công, nhưng có thể tạm trú một đêm."

Xe địa hình dừng trước siêu thị, cả nhóm xuống xe.

"Tìm xem còn gì có thể dùng được, đưa cho Lê Dương." Phó Hoè chậm rãi ra lệnh, sau đó đi về phía kệ hàng trong khu thực phẩm.

Siêu thị này không bị cướp phá nhiều, hầu hết đồ đạc vẫn còn, bảy người, bao gồm cả Dung Hoàng, đã lấy không ít đồ, chất thành đống.

Lê Dương là một thanh niên gầy gò, vì có năng lực không gian nên Phó Hoè mới đưa cậu ấy ra ngoài.