Rượu vang đỏ chảy xuống đầu gã đầu hói.
Gã đầu hói ngây ra một lúc, hiển nhiên hắn không ngờ rằng Dung Hoàng lại ra tay như vậy.
Hắn trợn mắt, ngã kềnh ra đất.
Dung Hoàng ném chai rượu đi, quay đầu nhìn đám đàn ông kia, cô nở nụ cười khoái chí, giống hệt như ác quỷ trong truyện cổ tích phương Tây: "Bây giờ, đến lượt các người."
Mười mấy người đồng loạt lùi lại, bỗng nhiên, một người trong số họ giơ quả cầu lửa lên, ném về phía Dung Hoàng.
Dung Hoàng đưa tay ra bắt lấy, vẻ mặt không thay đổi: "Chỉ vậy thôi à?"
"Anh nghĩ món đồ nhỏ này có thể làm tổn thương tôi sao?"
Đầu ngón tay của Dung Hoàng gẩy gẩy quả cầu lửa trong lòng bàn tay, ngọn lửa càng lúc càng nhỏ, gần như có xu hướng tắt ngúm.
Tộc Phượng vốn đã sinh ra từ lửa, Dung Hoàng lại là Cửu Vĩ Kim Phượng duy nhất ở Lục giới, làm sao có thể sợ lửa.
Người phóng ra hỏa lực tấn công Dung Hoàng kinh hãi, lùi lại vài bước, không thể nào!
Thấy vậy, Dung Hoàng cảm thấy hơi nhàm chán, có thể mà cũng không chống đỡ được, "Anh chạy cái gì?"
Dung Hoàng từ từ giơ tay phải lên, trên cánh tay mảnh khảnh của cô đột nhiên xuất hiện một vật giống như mũi tên trong ống tay áo.
Vật này nhỏ nhắn, dài khoảng mười centimét, có màu vàng nhạt, trên đó khắc những hoạ tiết tinh xảo và phức tạp.
Nơi vốn dĩ phải đặt một mũi tên ngắn đang từ từ ngưng tụ thành một mũi tên vàng.
Dường như có ánh vàng lấp lánh, mũi tên mang theo sức mạnh bẻ gãy cây tre bay thẳng về phía người đàn ông đang định chạy ra sau kệ hàng.
Người đàn ông sợ hãi né tránh, nhưng giữa chừng, mũi tên đột ngột đổi hướng, lại một lần nữa nhắm về hướng anh ta.
Ánh vàng bao trùm lấy người đàn ông.
Đồng thời, tiếng kêu cứu đầy sợ hãi của anh ta cũng im bặt.
Khi ánh vàng tan biến, nơi đó đã không còn bóng người.
Ngay cả một mảnh vải cũng không còn.
Những người còn lại thấy cảnh này thì lập tức chạy tán loạn, mũi tên trước đó đã biến mất lại ngưng tụ, phân thành chín mũi tên giống hệt nhau, lần lượt bay về phía những người đó.
Ánh vàng tản đi, chín mũi tên lại ngưng tụ thành một rồi tự động quay trở về vị trí ban đầu.
Trong cửa hàng chỉ còn lại một mình Dung Hoàng.
Dung Hoàng có chút thích thú chạm vào mũi tên, nhẹ giọng khen ngợi: "Thật lợi hại."
Mũi tên run lên rồi trở lại yên tĩnh, giống như đáp lại lời nói của Dung Hoàng.
Dung Hoàng tiếc nuối nhìn những giọt rượu vang đỏ rơi vãi khắp nơi, cô còn định uống nó trên đường nữa.
Dùng nó để g.i.ế.c một kẻ yếu ớt thật là lãng phí.
Dung Hoàng thu hồi mũi tên phượng, nhấc Thủy Thủy đang nằm trên kệ xem kịch lên vai, xoay người rời khỏi cửa hàng.
Trong cửa hàng, những thứ có thể dùng được đều bị Dung Hoàng cướp đi, phần còn lại đều vô dụng.
Cho dù có đội khác đến sau, họ cũng chẳng tìm được vật tư tốt nào.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách kích hoạt cốt truyện.
Hiện tại, Dung Hoàng hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ có thể đi lòng vòng.
Haizz, thật sự làm khó cho một thiên tài nhỏ bé như cô.
—
Dung Hoàng lại đi xe điện, theo những địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, cô chuẩn bị tìm nơi ở.
Dù sao thì trời cũng sắp tối.
Khu vực này vốn là khu thương mại, về cơ bản đã bị tàn phá sạch sẽ. Dung Hoàng đi vòng qua một nơi có thể ở, cũng chỉ cách hai con phố.
Dung Hoàng tăng ga, phóng về phía đích.
Dung Hoàng không ngờ trên đường đi lại gặp phải zombie.
Nói chính xác hơn là một bầy zombie.
Một đám đông, khoảng mấy chục con.
Trong lòng Dung Hoàng thầm kêu lên một tiếng.