Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 121




"Không phải tôi muốn làm như vậy, nếu muốn trách thì phải trách cô có được sợi dây chuyền không gian này!"

 

Dung Hoàng vừa mới hồi phục ý thức, bên tai đã vang lên một giọng nói độc ác, đầy thù hận.

 

Cơ thể mất kiểm soát ngã về phía sau, bên tai vang lên tiếng gầm rú.

 

Sau đó, ở cánh tay truyền đến một cơn đau dữ dội.

 

Đau đến nỗi Dung Hoàng lập tức mở mắt. Kẻ nào to gan, dám cắn bổn đại vương?

 

Dung Hoàng nhìn kỹ, một người đàn ông có khuôn mặt xanh xao, tái nhợt dị thường đang cắn chặt cánh tay cô.

 

Máu chảy qua làn da trắng trẻo, mang theo vẻ đẹp quyến rũ.

 

Dung Hoàng ra đòn, đ.ấ.m một cú vào cái mặt xanh xao, khiến hắn ngã xuống đất, sau khi quằn quại trên đất một hồi, hắn mới cứng nhắc đứng dậy.

 

"Khè khè." Thấy Dung Hoàng đứng ở nơi đó, hắn lập tức gầm lên, xông về phía trước.

 

Dung Hoàng trực tiếp lấy chiếc rìu nhỏ ra, c.h.é.m một nhát, tên mặt xanh biến thành hai mảnh.

 

Máu đen có mùi hôi tung toé khắp đất.

 

Dung Hoàng oẹ một tiếng, vẻ mặt không thay đổi mà quay mặt đi, nôn mửa.

 

Cô nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người giống như tên mặt xanh, sắc mặt tái nhợt, tứ chi cứng ngắc.



 

Họ đang tiến về phía Dung Hoàng.

 

Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của họ không nhanh bằng kẻ vừa bị Dung Hoàng c.h.é.m chết, đi mãi mà vẫn chưa chạm đến góc áo của cô.

 

Dung Hoàng quan sát xung quanh, tìm thấy một chiếc xe điện nhỏ.

 

Dung Hoàng bước tới, cứu chiếc xe điện ra khỏi đống xác chết, tuy hơi bẩn nhưng lau qua thì vẫn có thể đi được.

 

Dung Hoàng lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ thơm tho ra, lau chỗ ngồi trên xe điện, xác nhận sạch sẽ rồi mới leo lên.

 

Trên đường phố vắng tanh, chỉ có Dung Hoàng lái xe điện tiến về phía trước.

 

"Đại vương." Giọng nói nhẹ nhàng của Thủy Thủy vang lên bên tai cô.

 

Dung Hoàng liếc Thủy Thủy, tăng ga, chiếc xe điện lao vút, "Đây là chỗ nào? Mấy thứ vừa nãy là cái gì vậy?"

 

Dung Hoàng cảm thấy đám người kia có vẻ không bình thường.

 

"Đại vương, thế giới này là tận thế đấy, những thứ vừa nãy đều là zombie bị nhiễm virus." Thủy Thủy lập tức truyền đạt kiến ​​thức về zombie vào trong đầu Dung Hoàng.

 

Bởi vì chưa tiếp xúc với nam nữ chính hoặc những nhân vật có liên quan đến nguyên chủ nên Dung Hoàng vẫn chưa kích hoạt được cốt truyện, chỉ có thể lái xe điện chạy vòng quanh phố.

 

Lúc này, đường phố bị tàn phá khá nghiêm trọng. Cửa kính và tủ trưng bày của nhiều cửa hàng bị đập vỡ, mảnh kính vương vãi khắp nơi.



 

Dung Hoàng cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, toàn thân nóng bừng.

 

"Thủy Thủy, xảy ra chuyện gì vậy?" Dung Hoàng cúi đầu, phát hiện vết cắn ghê rợn trên cánh tay đã lành lại, không để lại một vết sẹo nào.

 

Thủy Thủy ngồi lên vai Dung Hoàng, nhẹ nhàng giải thích: "Đại vương, thân phận của ngài ở thế giới này chính là Nữ hoàng Zombie."

 

"Nữ hoàng?" Đôi mắt hạnh của Dung Hoàng sáng lên, cô hưng phấn đến mức chiếc xe điện lắc lư trái phải, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, "Bây giờ tôi là Nữ hoàng, rất lợi hại đúng không?"

 

"Đại vương, ngài là zombie mà." Thủy Thủy bất lực nói.

 

Dung Hoàng nhớ lại khuôn mặt xanh xao trước đó, ánh mắt hoảng sợ: "Có phải tôi cũng biến thành như vậy không?"

 

"Không đâu, Nữ hoàng Zombie là người đẹp nhất trong tất cả các zombie, ngoại hình giống hệt người bình thường, ngay cả thiết bị chuyên phát hiện zombie cũng không thể phát hiện ra thân phận zombie của ngài."

 

Dung Hoàng nắm được điểm mấu chốt: "Vậy bây giờ tôi vẫn xinh đẹp à?"

 

"Phải."

 

Dung Hoàng lập tức cười tươi, đôi mắt cong cong, nói sớm có phải tốt hơn không, hại cô lo lắng vô ích.

 

Hừ, Thủy Thủy đáng ghét.

 

"Đại vương, chúng ta tìm một nơi để thay quần áo rồi đi tiếp nhé." Thủy Thủy đề nghị.