"Sao thế? Ngươi có ý kiến gì à?" Ung Tinh nhìn về phía quản sự Lễ Bộ, sắc mặt không rõ vui buồn.
Quản sự của Lễ Bộ lập tức run rẩy, vội quỳ xuống xin lỗi: "Thần không có ý kiến gì."
Sắc mặt Ung Tinh dịu lại, xua tay đuổi người đi: "Nếu không có chuyện gì thì lui xuống đi."
Quản sự của Lễ Bộ nhanh chóng rời đi. Khi trở về Lễ Bộ thì thấy mấy vị đại thần đã đưa tiền hối lộ cho hắn.
"Trần quản sự, hoàng thượng có đồng ý không?" Các đại thần nhìn thấy quản sự của Lễ Bộ trở về đều nóng lòng bước tới hỏi.
Quản sự của Lễ Bộ nhìn những người này với ánh mắt đồng cảm, gật đầu.
"Hoàng thượng có nói là quý nữ nhà nào không?"
Quản sự Lễ Bộ thở dài, dưới ánh mắt mong đợi của các đại thần, hắn từ tốn nói: "Không phải."
Không phải? Không phải cái gì?
"Trần quản sự nói rõ hơn đi."
Quản sự của Lễ Bộ phẩy tay áo, hắn còn bận phải lo liệu những việc liên quan đến đại lễ đăng quang của Hoàng thượng và lễ phong hậu, thật sự không có thời gian để lãng phí ở đây!
"Hoàng thượng đã nói, ngài ấy sẽ phong tiên nữ rơi xuống hoàng cung trước đây làm hậu."
Nói xong câu này, Trần quản sự để lại một đám đại thần ngơ ngác rồi chạy mất.
"Tiên nữ?" Sắc mặt của đại thần A có phần khó coi, "Đây chẳng phải là chuyện vớ vẩn mà vị Thái tử kia bịa ra sao?"
"Ai biết được? Trước đây thái thượng hoàng cũng tin mà?"
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Vị trí Hoàng hậu đã chạy mất.
—
Tin tức tân hoàng muốn cưới tiên nữ đã lan truyền khắp Đại Ung, nhưng hầu hết mọi người đều không tin.
Mặc dù dân chúng Đại Ung cũng mê tín nhưng họ vẫn không tin rằng trên đời này thực sự có tiên nữ hạ phàm.
Các đại thần cũng cùng nhau dâng sớ, xin Ung Tinh đừng vội lập hậu.
Ung Tinh hoàn toàn không để ý, mỗi ngày, sau khi lên triều xong, chàng chỉ đi từ nhà bếp đến sảnh chính của Nguyên An Điện.
Sau đó, Dung Hoàng được Ung Tinh nuôi béo lên trông thấy.
Dung Hoàng nằm trên ghế dài, nhéo nhéo mỡ bụng của mình, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nàng muốn cắn Ung Tinh.
Ung Tinh khẽ thở dài, tiến lên, bế Dung Hoàng đặt lên đùi, véo má nàng, "Bảo bối mập lên cũng đẹp."
Dung Hoàng tức giận ợ một cái, tát vào mặt Ung Tinh: "Câm miệng."
Các cung nữ và thái giám đứng bên cạnh đều sợ hãi, Dung tiểu thư này quá kiêu ngạo, người trước mặt nàng chính là đế vương, Dung Hoàng lại dám ra tay với Hoàng thượng.
Điều khiến bọn họ bất ngờ hơn là tân hoàng tuấn tú không hề tức giận mà nhéo ngón tay trắng trẻo của nàng, rồi tiến lại gần và cắn một cái.
Cảm giác ươn ướt trên đầu ngón tay khiến vành tai Dung Hoàng ửng hồng, nhưng nàng vẫn ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo, mồm miệng không nể nang: "A a a a Ung Tinh, ngài c.h.ế.t đi!"
Ung Tinh không kịp tránh, bị Dung Hoàng cắn vào má trái.
Tiểu cô nương nhìn thì mềm mại đáng yêu, nhưng khi tức giận lại rất dữ dằn, một cái cắn cũng rất đau.
Ung Tinh khẽ rít lên, kéo Dung Hoàng ra, đặt nàng trở lại ghế dài.
"Dung Hoàng." Giọng điệu của Ung Tinh có chút nặng nề.
Mặc dù cung nhân xung quanh đều đang cúi đầu nhưng họ vẫn cảm nhận được giọng trầm của Hoàng thượng, trong lòng đều đoán rằng Dung tiểu thư này thật sự đã chọc giận Hoàng thượng.
Biết đâu, trong cơn tức giận, Hoàng thượng sẽ hủy bỏ lễ phong hậu.
Dung tiểu thư này đúng là được không bù cho mất.
"Trẫm vừa cưỡi ngựa về, còn chưa tắm, cắn như vậy không bẩn sao?" Ung Tinh nắm cằm Dung Hoàng, đầu ngón tay vuốt nhẹ hàm răng nhỏ xinh của Dung Hoàng, "Lần sau mà còn tùy tiện cắn người thì tối hôm ấy đừng hòng ngủ."
Dung Hoàng không tin, há miệng cắn ngón tay Ung Tinh, ánh mắt khiêu khích, ngậm ngón tay Ung Tinh trong miệng, lẩm bẩm nói: "Ung Tinh xấu xa!"
Ung Tinh ậm ừ một tiếng, đôi mắt vô cùng tối tăm và sâu thẳm.
Chàng lại nắm cằm tiểu cô nương, rút ngón tay ra, bế nàng lên, sải bước về phía giường.
"Vì bảo bối không tin nên chúng ta thử một chút."
Dung Hoàng: "!!!"