Hoàng thượng tự cho rằng mình không có gì phải áy náy với Ung Tinh, ông ta đã lợi dụng Ung Tinh để bảo vệ Nhị hoàng tử và Dung quý phi khỏi mọi tai họa, đồng thời cũng ban cho Ung Tinh danh phận hoàng tử cao quý, cho phép chàng được tự do.
Đây là điều mà mẫu phi đã c.h.ế.t của chàng, Đoạn Thị, không thể cho chàng.
Nếu không phải vì ông ta đưa Đoạn Thị vào cung và phong làm quý phi thì có lẽ Ung Tinh đã được sinh ra ở một ngôi làng nghèo khổ nào đó, phải lao động nặng nhọc hàng ngày, thậm chí là phải lên núi đi săn để kiếm sống.
Thật sự mà nói, nếu tính toán kỹ lưỡng, Ung Tinh còn phải cảm ơn ông ta nữa.
Hoàng thượng nghĩ tới đây, càng cảm thấy mình có lý: "Trẫm ra lệnh cho con, ngày mai phải mang tiên tử đến trước mặt trẫm."
Ung Tinh mặc hoàng bào, đầu đội mũ ngọc, trông giống như một đại thiếu gia, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng thượng lại vô cùng tà ác.
"Phụ hoàng, phụ hoàng còn nhớ lần trước nhi thần nói muốn cưới một nữ tử làm hoàng tử phi không?" Ung Tinh để một tay sau lưng, một tay lười biếng cầm lấy bảng ngọc.
Ánh mắt Hoàng thượng hơi lóe lên, đúng là có chuyện như vậy.
Chẳng lẽ......
"Người nhi thần thích chính là tiên tử, nếu phụ hoàng đã biết đến sự tồn tại của nàng, xin phụ hoàng ban hôn cho nhi thần càng sớm càng tốt." Hai tay Ung Tinh nắm chặt bảng ngọc, cúi đầu chào.
Đôi mắt mờ đục của Hoàng thượng co lại, thì ra Ung Tinh đã sớm đào hố chờ ông ta rồi?
Trong lòng Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
"Hoàng tử phi?" Hoàng thượng vẫn còn muốn phản kháng, "Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử còn chưa thành thân, con cũng không cần phải vội."
Ánh mắt Ung Tinh sâu thẳm, chàng nhếch môi cười: "Không, nhi thần đang rất vội."
Hoàng thượng: "..."
Có đại thần không khỏi bật cười, Tam hoàng tử thật sự rất muốn thành thân.
"Việc này để sau hãy bàn, bãi triều."
Nhìn Ung Tinh từng bước tiến lại gần, Hoàng thượng bỏ lại một câu rồi chạy mất.
Ung Tinh nhìn theo bóng dáng Hoàng thượng rời đi, khóe miệng cong lên càng lạnh lùng.
Sau khi bãi triều, Ung Tinh bị Nhị hoàng tử chặn đường.
"Xem ra Tam đệ sắp có tin vui, ta thật đáng thương, ngay cả một nữ tử mình thích cũng không có." Nhị hoàng tử buồn bã thở dài.
Ung Tinh bình tĩnh, vẫn im lặng.
"Tam đệ, đệ đang vội về để bầu bạn với tiên tử sao?" Nhị hoàng tử trêu chọc.
Vẻ mặt Ung Tinh vẫn không thay đổi, "Đúng vậy."
Nhị hoàng tử: "Vậy Tam đệ cứ đi đi."
Ung Tinh khẽ gật đầu rồi sải bước rời đi.
Chàng ngước mắt lên nhìn những bức tường đỏ và mái ngói xanh, trong lòng thầm cười.
Kể từ khi mẫu phi qua đời, hoàng cung này đã trở thành một cái ngục khổng lồ, sâu thẳm và không thấy đáy, vây chặt lấy chàng.
Cho dù là Hoàng thượng đã hại c.h.ế.t mẫu phi chàng, hay là mẫu tử Dung quý phi được Hoàng thượng bảo vệ nhiều năm, cuối cùng bọn họ cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.
Nợ m.á.u phải trả bằng máu.
—
Sau buổi triều sáng, Ung Tinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trở về Nguyên An Điện thì đi thẳng đến bồn tắm, chuẩn bị ngâm mình trong nước để giải tỏa mệt mỏi.
Vừa bước vào chính điện, chàng nhìn thấy Dung Hoàng đang ngồi trên xích đu, đu đưa đu đưa, bên cạnh là Vượng Tài, trên đầu Vượng Tài có một con rắn đen.
Nhìn thấy cảnh này, ác ý trong lòng Ung Tinh dần dần tiêu tan.
Dù có đi vòng vèo xa xôi, được gặp nàng thật tốt.
"Vừa rồi đi chơi ở đâu thế? Y phục bẩn hết rồi." Ung Tinh nửa quỳ trước mặt Dung Hoàng, vỗ nhẹ đầu gối của nàng, nhưng không thể đánh bay bụi bẩn trên đó.
Dung Hoàng vươn tay với lấy mũ ngọc của Ung Tinh, trả lời: "Ta vừa đi hái lựu với Vượng Tài và Tiểu Hắc."
Nắm lấy bàn chân nhỏ của Dung Hoàng, Ung Tinh dịu dàng nói: "Đi thay đồ đi, bẩn quá, trông như con heo bẩn vậy."
Không cần nghĩ ngợi, Dung Hoàng đứng dậy, giọng điệu hung dữ nói với Ung Tinh, "Ban đầu ta định để lại hai quả lựu đẹp nhất cho ngài, nhưng bây giờ ta không muốn đưa cho ngài nữa, ta muốn ăn một mình!"
Ngài đã sợ chưa!