Ánh mắt Nhị hoàng tử thoáng chốc sáng lên, không ngờ nữ nhân bên cạnh Ung Tinh lại chính là tiên tử mà Ung Bân Úy điên cuồng tìm kiếm, càng không ngờ rằng tiên tử này lại dính dáng đến Ung Tinh.
Chẳng trách Ung Tinh nói với phụ hoàng rằng muốn cưới nàng, hóa ra là vì nhìn trúng thân phận tiên tử của nàng.
Có tiên tử thì sao chứ, người được lên ngai vàng vẫn là do phụ hoàng quyết định.
"Người kia là Khang Dương quận chúa phải không? Ôi, thật là..." Người nói khẽ tặc lưỡi, thấy Khang Dương quận chúa sải bước tới thì nhanh chóng im lặng.
Mặc dù bộ trang phục của Khang Dương quận chúa gần như khiến người ta mù mắt, nhưng hắn vẫn không có dũng khí để nói ra.
Hắn từng nghe nói rằng Khang Dương quận chúa có thói quen dùng roi đánh người.
Không đủ chọc tức, không thể chọc tức.
"Ngươi chính là Tam hoàng tử sao?" Khang Dương quận chúa nhìn Ung Tinh, ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc.
Mặc dù Hoàng hậu đã bị phế bỏ nhưng gu thẩm mỹ của bà ta thật sự không tồi.
Hoàng hậu nói rằng nàng ta nhất định sẽ thích Tam hoàng tử, không ngờ là đúng thật.
"Bổn quận chúa rất thích ngươi, Tam hoàng tử đã có người mình thích chưa?"
Lời này vừa nói ra, cuộc trò chuyện trong bữa tiệc đột ngột dừng lại.
Khang Dương quận chúa để mắt tới Tam hoàng tử? !
Chắc Tam hoàng tử đã gặp vận rủi tột độ mới khiến Khang Dương quận chúa để mắt tới.
Mọi người lần lượt nhìn qua đây, phần lớn là vì xem kịch hay.
Trên danh nghĩa, Bình Dương quận vương là người trong hoàng thất, nhưng thực chất lại là chất tử của lão Bình Dương quận vương và Bình Dương quận vương phi.
Khi trước, lão Bình Dương quận vương gặp khó khăn với người thừa kế, nhi tử duy nhất bị bệnh mà chết, không còn cách nào khác, ông đành phải chọn một nam tử từ nhà ngoại của lão Bình Dương quận vương phi để nhận làm con, sau đó đưa về phủ Bình Dương.
Vì vậy, khi Khang Dương quận chúa nói mình thích Tam hoàng tử, mọi người không chỉ cảm thấy thương hại Tam hoàng tử mà còn cảm thấy Khang Dương quận chúa quá vô lý, không có chút gì gọi là giữ gìn phẩm hạnh của nữ nhân, nhưng bọn họ cũng không có ý kiến gì khác.
Ung Tinh không có biểu cảm gì, vẫn tiếp tục bóc hạt thông, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Liên quan gì đến ngươi?"
Khang Dương quận chúa lập tức thay đổi sắc mặt, "Ngươi...."
Cho dù Khang Dương quận chúa có mặt dày đến đâu, nhưng bị Ung Tinh nói như vậy cũng phải hạ giọng.
"Khang Dương còn nhỏ, mong Tam hoàng tử đừng chấp nhặt." Bình Dương quận vương thấy động tĩnh bên này thì vội vàng chạy tới, muốn kéo Khang Dương quận chúa đi.
Nhưng khi nhìn thấy Khang Dương quận chúa mặc trang phục màu hồng, ông ngẩn người.
Ai đã chọn bộ váy này cho Khang Dương? !
Thật sự không thể nhìn nổi!
Đúng là nghiệp chướng!
Nhưng trước sắc đẹp, Khang Dương quận chúa rõ ràng là không muốn rời đi, nàng ta giằng tay Bình Dương quận vương, chỉ vào Dung Hoàng, tức giận hỏi: "Ngươi và nữ nhân này có quan hệ gì? Có phải ngươi thích nàng ta không?"
Trong chuyến đi săn mùa thu lần trước, nàng ta đã theo Ung Tinh vào rừng, cũng nhìn thấy nữ nhân này bên cạnh Ung Tinh.
Ung Tinh cực kỳ quan tâm đến nữ nhân này, thậm chí còn ôm nàng khi lên ngựa.
Khang Dương quận chúa chỉ nhìn trộm từ xa, không nhìn rõ mặt, chỉ mơ hồ cảm nhận được dáng vẻ thướt tha của nàng.
Khang Dương quận chúa nhìn Dung Hoàng từ trên xuống dưới, chuẩn bị tìm lỗi như thường lệ, nhưng khi mở miệng ra lại phát hiện rằng chẳng có chỗ nào để chê.
Về ngoại hình, nàng giống như tiên tử trên trời.
Về làn da, trắng trẻo không tì vết, không có một khuyết điểm nào.
Tuy vóc dáng hơi gầy, chiều cao cũng thấp hơn một chút nhưng Khang Dương quận chúa thấy nàng chỗ nào cũng đẹp.
Khang Dương quận chúa lạnh lùng nhìn Dung Hoàng, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Đừng nghĩ nàng ta sẽ bỏ cuộc.
—
Ung Tinh đang nghe Tứ hoàng tử lải nhải nói về những việc chán ngắt của nghề mộc, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng kêu yếu ớt, tiếp theo đó, áo ngoài của Ung Tinh bị rượu văng vào ướt sũng.