Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Chương 39: Tướng Quân (39)




“Cơ Nhi! Ngươi...” Sở Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nhất thời giận đến không nói thành lời.

Nếu không phải hắn, nàng cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, vì vậy có thể khiến cho Lãnh Cơ Uyển an toàn rời đi, ít nhiều trong lòng sẽ không còn day dứt, nhưng nàng làm như vậy đã khiến cho hắn triệt để cảm thấy ân hận.

Lãnh Cơ Uyển cũng hiểu rõ tâm tình của Sở Tiêu, nhưng để cho nàng bỏ sư phụ ở lại sau đó ung dung chạy trốn, chuyện này... Nàng sao có thể làm được!

Phía sau, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Lãnh Cơ Uyển mau chóng hô lên một tiếng.

“Hắc Ca, đi mau!”

Tuyệt Ảnh nghe vậy, ánh mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó không chút chậm chễ phóng thẳng về phía trước, nháy mắt đã hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng băng qua cây cầu.

“Cơ Nhi, không được!”

Lãnh Cơ Uyển mím chặt môi, khẽ hít sâu một hơi, đợi đến khi bóng dáng dần dần biến mất, nàng giơ lên trường kiếm, một kiếm vừa ra không chút do dự chém đứt cây cầu, nhìn xem cây cầu đứt đoạn thành hai, tâm tình nặng nề của nàng cũng theo đó được trút bỏ...

Sư phụ, đồ nhi chỉ có thể ích kỷ một lần.

Rất nhanh, kỵ binh Nguyệt quốc đã thúc ngựa vượt lên trước mặt nàng rồi vây quanh lại chặn đường, Lãnh Cơ Uyển siết chặt bội kiếm trong tay, bất giác xung quanh đã có vô số kỵ binh bao vây.

Trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ tức giận xen lẫn vui mừng, ý đồ đã rất rõ ràng, chính là bằng mọi giá phải bắt sống được nàng.

Một con chiến mã từ phía sau chậm rãi tiến lên, nam nhân cưỡi trên lưng ngựa tỏa ra sát khí nặng nề, trong tay dẫn theo một thanh trường cung, hiển nhiên người vừa bắn tên không ai khác chính là hắn.

Lãnh Cơ Uyển nén nhịn lửa giận trong lòng.

Ánh mắt quật cường hướng thẳng về phía An Tử Phong.

Lúc này nàng đã không còn đường lui nữa rồi!

“Bắt hắn!” An Tử Phong lớn tiếng ra lệnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng nheo lại.

Một nhóm binh sĩ Nguyệt quốc tiến lên, dùng động tác cực kỳ thô lỗ trói lại hai tay của nàng, Lãnh Cơ Uyển không có phản ứng cũng không bày ra phản kháng, binh sĩ Nguyệt quốc không nhiều nhưng những người này đều là quân tinh nhuệ lại thêm Tĩnh Vương, đối mặt với thế trận như vậy nàng cũng không tự đại đến mức có thể một mình đánh bại bọn họ.

Hai người trong đó kiềm sát hai bên người nàng, ép nàng phải quỳ xuống.

Lãnh Cơ Uyển siết chặt răng, sống lưng thẳng tắp, quật cường không chịu quỳ trước An Tử Phong mà ngẩng đầu nhìn hắn.

An Tử Phong ngồi trên lưng ngựa, khí tức cường thế át người. Cho dù có là bại tướng nhưng hắn vẫn duy trì tư thế cao cao tại thượng, toát lên vẻ ngạo nghễ khó thuần.

“Quỳ xuống!”

Thấy nàng vẫn không chịu khuất phục, một tên lính kiềm sát bên cạnh nàng không chút nhẫn nại, giơ trường mâu hung hăng đập vào đằng sau đầu gối nàng, khiến cho cả người Lãnh Cơ Uyển lảo đảo ngã nhào, phải quỳ gối trước ngựa của An Tử Phong.

Lúc này, bỏ đi một thân khôi giáp, Lãnh Cơ Uyển trên người mặc lên một bộ nam trang, mặc dù bề ngoài có chút quá mức xinh đẹp nhưng dựa vào chiến tích của nàng trên chiến trường, binh sĩ ở đây không ai dám nghĩ đến vị Lãnh tướng này lại là một nữ tử.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện rõ vẻ quật cường, khóe môi của An Tử Phong lại lần nữa nhếch lên. Mặc dù khoác trên mình một thân y phục nam nhi, tấm trường bào màu đen che đi thân hình mềm mại nhưng vẫn không cách nào che lấp được dung nhan tuyệt mỹ, bàn tay trắng như ngọc siết chặt lại tựa như muốn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, đôi môi kiều diễm đỏ mọng càng làm nổi bật gương mặt trắng trẻo.

Chỉ dựa vào khuôn mặt này, đã rất nhiều lần khiến cho hắn lầm tưởng hai người bọn họ đều là một.

“Không nghĩ đến bản vương còn vinh hạnh được Lãnh tướng quỳ lạy.” An Tử Phong cười nhạt, hơi cúi đầu, thanh âm nặng nề trầm thấp, lộ ra vài phần châm chọc.

Lãnh Cơ Uyển bị mấy tên lính phía sau áp chế nên không thể động đậy, hai chân của nàng còn bị đánh đến tê dại, lại thêm những viên đá dưới đầu gối, tư vị này hiển nhiên không hề dễ chịu.

“Tĩnh Vương bách chiến bách thắng, lại thất bại dưới tay một nước nhỏ như Ngụy quốc, xem ra tất cả cũng chỉ là lời đồn...” Lãnh Cơ Uyển không chút sợ hãi đem hắn chọc giận.

Quả nhiên vừa nghe nàng nói, nụ cười trên mặt rất nhanh liền dập tắt, thần sắc của An Tử Phong trở nên xám xịt, hắn nhìn nàng một hồi rồi đột nhiên xoay người xuống ngựa, bước tới trước mặt nàng.

Nàng có thể cảm nhận được sát khí trên người hắn, sát khí cực kỳ nặng nề!

Hai tên binh sĩ tự giác lui ra một bên, An Tử Phong rút ra trường kiếm bên hông, lưỡi kiếm để trước mặt nàng.

Lãnh Cơ Uyển thấy vậy, thần sắc không hề sợ hãi, nàng nhắm chặt hai mắt, bày ra bộ dáng vô cùng thản nhiên. Tuy không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng có thể cứu được sư phụ đã đủ cho nàng cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng một kiếm vừa rơi xuống, lại trái ngược với suy nghĩ của nàng, không có cảm giác đau đớn mà lại phá nát một mảnh y phục.

“Ngươi... Khốn nạn!”

“Thế nào, giờ mới biết sợ?” Hắn đột ngột cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ ghé sát gò má tái nhợt của Lãnh Cơ Uyển, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người nàng.