Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Chương 30: Tướng Quân (30)




Một luồng lãnh khí như bao trùm khắp đại điện.

Còn không đợi Ngụy Vương lên tiếng, Sở Tiêu đã trước tiên mở miệng: “Chuyện này không thể, mong Tĩnh Vương nghĩ lại.”

Ngụy Vương thoáng ngây người, rất nhanh liền hồi thần: “Sở đại tướng nói không sai, ở đây có rất nhiều công chúa, việc gì Tĩnh Vương phải muốn một dân nữ. Không bằng ngươi thấy Chiêu Dương công chúa thế nào?”

Nếu Lãnh Cơ Uyển chỉ là một nữ tử bình thường nhiều nhất hắn chỉ cảm thấy luyến tiếc, nhưng nàng lại chính là Lãnh tướng.

Ngụy quốc có thể không cần lãnh thổ, nhưng nhân tài nhất định không thể không có, nếu không cũng không cần đến một nữ tử phải lên chiến trường, bây giờ bắt hắn chắp tay dâng lên một vị tướng tài cho Nguyệt quốc, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha.

Chiêu Dương công chúa nghe thấy phụ hoàng đề cập đến mình, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, tầm mắt hướng về phía An Tử Phong, tình ý không hề che giấu.

Tĩnh Vương sớm muộn cũng lên ngôi hoàng đế, lại thêm dung nhan tuấn mỹ, cho dù hắn có là người Nguyệt quốc, cũng khiến cho không ít thiếu nữ phải hoài xuân.

An Tử Phong cười nhạt, cánh tay nâng lên ly rượu, lắc lư trước mặt, trầm ngâm đáp.

“Hoàng thượng, bản vương chỉ muốn một bình rượu ngon nhất mà thôi.”

Lãnh Cơ Uyển cúi đầu, thần sắc đạm mạc cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại là một mảnh rối loạn.

Ngụy Vương nghe vậy, sắc mặt không hề dễ nhìn, nén nhịn lửa giận trong lòng, giọng nói phảng phất vài phần uy nghiêm: “Chuyện này trẫm nhất định sẽ không đáp ứng, mong Tĩnh Vương có thể bỏ qua.”

“Vậy sao, thật đáng tiếc...” An Tử Phong lắc đầu, thở dài làm ra bộ dáng thất vọng, nửa ngày sau mới chậm rãi nói tiếp: “Ngụy quốc là một nơi không tệ, chỉ là không biết có thể tồn tại được bao lâu.”

Mọi người trên đại điện lập tức rơi vào tĩnh lặng, có không ít người trên mặt hiện rõ vẻ phẫn nộ, Ngụy Vương siết chặt tay tâm tình cũng không tốt hơn người khác là bao nhiêu.

Trần trụi uy hiếp, câu nói của hắn triệt để khiến cho mọi người ở đây tức giận. Tuy nhiên lại không có người dám đứng lên chất vấn, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Tĩnh Vương có xảy ra chuyện, người chịu thiệt thòi chỉ có thể là bọn họ, đến lúc đấy thực sự có đánh lên Ngụy quốc nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được một tháng. Dù sao Nguyệt quốc vẫn là quốc gia đứng đầu, chỉ so số lượng binh sĩ đã đủ quăng xa Ngụy quốc chục lần.

Lãnh Cơ Uyển bị An Tử Phong làm cho giật mình không nhẹ, nàng ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt yêu dị của hắn, ánh mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu mọi bí mật, theo bản năng nàng nghiêng đầu sang một bên, cũng chỉ có lúc phụ thân vào người khác nàng mới cảm thấy khẩn trương như vậy.

Thấy nàng tránh né, An Tử Phong nụ cười trên môi càng đậm, sau đó đứng dậy, cùng đám người Nguyệt quốc lần lượt rời khỏi đại điện, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu.

“Xem ra nỗi ưu sầu này của bản vương không thể cùng hoàng thượng chia sẻ được rồi...”

Đợi đến khi An Tử Phong biến mất khỏi đại điện, một người trong đó rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Hoàng thượng, tên này thật sự quá cuồng vọng!”

Tống Nghệ vốn là người ngay thẳng, nói chuyện không có một chút khách khí.

Ngụy Vương nghe thấy Tống Nghệ nói vậy, hai mắt nhắm lại, thật lâu sau mới nở ra nụ cười yếu ớt.

“Vậy ngươi nói xem, trẫm phải làm gì? Đem hắn giam vào đại lao hay lôi ra chém đầu thị chúng?”

“Chuyện này...”

Ngụy Vương lắc lắc đầu, trong nháy mắt phảng phất già đi chục tuổi: “Có nhiều chuyện giữ trong lòng là được rồi, không cần thiết phải nói ra, hơn nữa trẫm có chút mệt, hôm nay liền kết thúc ở đây đi.”

Nói xong, Ngụy Vương liền nhanh chóng cùng hoàng hậu và quý phi rời đi, chỉ để lại đại điện bao trùm không khí ngột ngạt.

Sở Tiêu thấy vậy cũng không có ý định ở lại, mang theo Lãnh Cơ Uyển vội vàng trở về Võ An Quân phủ.

Một đêm nay có lẽ sẽ không an tĩnh, ít nhất Lãnh Cơ Uyển có thể nhìn ra được, thời gian tiếp theo Ngụy quốc sẽ không còn yên bình.



Hai năm sau.

Từ khi yến tiệc hôm đó kết thúc, chiến tranh giữa Ngụy quốc và Nguyệt quốc càng trở nên căng thẳng, Lãnh Cơ Uyển cùng Sở Tiêu hàng ngày đều phải ở lại biên giới trấn thủ, nơi đây đối với nàng đã không khác gì ngôi nhà thứ hai.

Theo thời gian trôi qua, cái tên Lãnh Cơ Uyển đã lan truyền đi khắp lãnh thổ, mơ hồ danh khí còn vượt qua Sở Tiêu, đặc biệt ở Ngụy quốc không một thiếu nữ nào không biết đến Lãnh tướng, dù sao tướng quân trẻ tuổi lại tuấn mỹ vẫn luôn là tình nhân trong mộng của mọi người.

Tuy nhiên hoàn cảnh của nhân dân lại vô cùng khó khăn, chiến trận xảy ra triền miên, người chết càng ngày càng gia tăng.

Có lẽ may mắn duy nhất đó chính là Nguyệt quốc vẫn chưa có ý định hoàn toàn đánh hạ Ngụy quốc, vì vậy trước mắt Ngụy quốc còn có một đoạn thời gian an bình.

Một ngày này, Lãnh Cơ Uyển ở trong sân luyện kiếm.

Hạ Cúc ngồi xổm một bên, lo lắng nhìn tiểu thư.

Hai năm qua, tiểu thư càng lúc càng giống với lão gia, tựa như một đầu gỗ, ngẫu nhiên mới có thể nói chuyện vài câu, ngay cả nụ cười đã sớm không còn treo trên khuôn mặt.