Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Chương 24: Tướng Quân (24)




Giọng nói còn chưa rơi xuống, từ xa đã truyền đến thanh âm tức giận.

“Cơ Nhi, ngươi lại dám lười biếng?”

Cánh cửa mở ra, Quân Dao nhanh chóng bước tới, nhưng khi đến nơi, không biết Lãnh Cơ Uyển từ khi nào đã biến mất chỉ còn Hạ Cúc ngồi thất thần nhìn xem cửa sổ.

Mà ở một nơi khác, sau khi nghe thấy thanh âm của sư mẫu, Lãnh Cơ Uyển liền vội vàng bỏ chạy, ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn một cái.

Mấy tháng qua, nàng rốt cuộc đã hiểu tại sao sư phụ lại sợ sư mẫu đến vậy, sư mẫu ngày thường luôn tỏ ra ôn hòa nhưng một khi nổi giận cho dù có là sư phụ cũng phải nhượng bộ bảy phần.

Nghĩ vậy, Lãnh Cơ Uyển lại không dám trở về, một đường đi thẳng về phía trước, nàng muốn đợi đến khi sư mẫu nguôi giận rồi quay về cũng không muộn.

Lúc này thời gian đã vào giữa trưa, một chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi chạy đến.

Xe ngựa thoạt nhìn thần bí, xung quanh xe ngựa khắp nơi lộ ra tinh xảo, xa hoa, theo sau còn có tám người nam nhân cầm kiếm bảo vệ.

Trên người phát ra khí thế không hề thua kém binh lính tinh nhuệ, hiển nhiên người ngồi trong xe không phải người đơn giản.

Lãnh Cơ Uyển đứng một bên, tò mò nhìn xem đám người.

Thời điểm xe ngựa đi ngang qua bên cạnh nàng, màn xe đột nhiên bị gió thổi lên, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm.

Lãnh Cơ Uyển trong lòng âm thầm kinh ngạc, cảm thấy nam nhân vô cùng quen mắt, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt của nàng, nam nhân trong xe đột nhiên giương mắt.

Trong chốc lát tựa hồ có một đạo ánh mắt sắc bén lạnh đến cực điểm dừng trên thân thể nàng.

Đồng tử Lãnh Cơ Uyển co rụt lại, trên người cả kinh thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, rất nhanh đem ánh mắt thu trở về, rời khỏi xe ngựa.

Trong lồng ngực tim đập nhanh, ánh mắt nam tử kia, sắc bén như kiếm, cho dù ở khoảng cách xa cũng có thể đem người nhìn thấu như bình thường.

Khí thế của người này rất mạnh, dường như nàng chỉ nhìn thấy trên người sư phụ.

Rèm xe ngựa buông xuống, xe ngựa chậm rãi đi qua trước mặt nàng. Ngay tại thời điểm thần kinh Lãnh Cơ Uyển thả lỏng, trong một hô hấp đột nhiên một đạo kình khí vô hình, từ phía sau nàng mạnh mẽ đánh úp lại, thân thể nàng không chịu khống chế hướng tới xe ngựa bay qua.

Phanh!

Đợi Lãnh Cơ Uyển phục hồi lại tinh thần, thân thể đã bị ngã thật mạnh vào trong xe ngựa, toàn bộ thân mình ghé vào trên người nam nhân bạch y, lọt vào trong tầm mắt nàng là vạt áo màu trắng thêu ám văn, trong mũi tràn ngập làn hương đặc biệt trong trẻo lạnh lùng trên người của hắn.

“Ngươi là ai?” Nam tử bạch y híp mắt lại lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia sát khí.

Lãnh Cơ Uyển mí mắt nhảy dựng, nam nhân này dường như trước kia nàng đã gặp qua, bảo sao lại có cảm giác quen thuộc.

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến âm thanh đánh nhau kịch liệt, Lãnh Cơ Uyển chậm rãi ngẩng đầu, nhìn xem nam nhân chăm chú nhìn mình, trông thấy ánh mắt của hắn, hiển nhiên đã đem mình xem là địch nhân.

“Cái kia... Ta nói ta không phải kẻ thù của ngươi, ngươi có tin không?” Lãnh Cơ Uyển một bên cười, một bên giãy dụa suy nghĩ muốn từ trên người nam nhân đứng lên.

An Tử Phong tựa lưng vào gối, ánh mắt lãnh khốc từ trên cao nhìn xuống khóa trụ hai tròng mắt nàng, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, một lúc sau, khóe môi đột nhiên giương lên, lộ ra nụ cười nhạt.

Nhìn xem sắc mặt của nam nhân, Lãnh Cơ Uyển nhất thời có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ hắn nhận ra mình sao?

Không đúng, hôm nay nàng mặc nữ trang ra ngoài a.

“Không làm phiền đến ngươi nữa, ta rời đi trước đây.”

Bên ngoài âm thanh càng lúc càng lớn, Lãnh Cơ Uyển vừa muốn thoát đi thì con ngựa đột nhiên hí lên một tiếng, tựa hồ bị thất kinh một mực phóng thẳng về phía trước.

Lãnh Cơ Uyển vừa đứng dậy, thì một tiếng kêu vang lên, cuối cùng lại một lần nữa lọt vào trong lòng nam tử bạch y.

Trong mắt An Tử Phong lóe lên một tia dị thường, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Cơ Uyển, một tay nâng lên không chút do dự bóp chặt cái cằm tinh xảo của nàng.

“Là ai phái ngươi đến? Bộ dáng này là muốn dùng mỹ nhân kế với ta sao?”

Lực đạo của nam nhân không nhẹ, nhất thời khiến cho Lãnh Cơ Uyển cảm thấy có chút khó chịu, vừa muốn giang tay ra thì hai tay của nàng lại bị nắm chặt.

Nhìn xem bàn tay to lớn nắm chặt hai cánh tay của mình, Lãnh Cơ Uyển cảm thấy vừa giận vừa sợ. Sư phụ từng nói qua, với thực lực bây giờ của mình người có thể dễ dàng áp chế được nàng chỉ có đếm trên đầu ngón tay, nam nhân này hiển nhiên là một trong số đó.

Xe ngựa rốt cuộc dừng lại.

“Chủ tử, người đánh lén đã giải quyết toàn bộ!” Bên ngoài xe ngựa, một đạo thanh âm có chút nghiêm nghị, từ tính vang lên.

An Tử Phong không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn đang gắt gao khóa chặt trên người Lãnh Cơ Uyển, cánh tay thoáng buông lỏng, khẽ chạm lên khuôn mặt của nàng.

Sau một lát, tựa hồ cảm thấy thú vị, đáy mắt An Tử Phong trở nên nóng bỏng, khóe miệng giương lên nụ cười yêu dị: “Dáng dấp không tệ, vừa hay ta thiếu tiện thiếp.”