Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Chương 13: Tướng Quân (13)




Tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, cho dù mặt trời có treo trên đỉnh đầu, nhiệt độ không khí xung quanh vẫn khiến người khác cảm thấy rét lạnh.

Lúc này bên trong quân doanh lại là một phen náo nhiệt, hoàn toàn bất đồng với bầu không khí tẻ nhạt lúc trước.

Trong sân trường, binh lính từng đoàn người ngồi vây quanh.

Tướng quân diễn võ, hơn nữa đối thủ lại là sư đệ của mình, binh lính xung quanh đã bắt đầu cảm thấy hưng phấn.

Thậm chí có người tìm không thấy vị trí chỉ đành đứng ở phía xa mà nhìn, có thể nhìn đến bóng dáng đã là không tồi. Mười vạn người, có thể tìm được bao nhiêu vị trí, hầu hết cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn xem.

Còn có người khiêng một cái mâm, đánh cược một phen, mua một cái thắng thua.

Đương nhiên đại bộ phận đều mua Sở Thiên Duật thắng.

Tướng quân có bao nhiêu lợi hại, bọn họ đã được chứng kiến trên chiến trường, lúc này đối phương lại là một người mới nhập ngũ, hơn nữa bộ dáng xem chừng tuổi tác cũng không lớn vì vậy đám người cũng không mang theo hi vọng một tân binh như nàng lại có thể đánh thắng được tướng quân.

Một tiếng kèn vang lên, hai người đồng thời từ hai bên bước ra.

Bên phải, là tướng quân của bọn họ Sở Thiên Duật, dưới chân một con ngựa nâu, trong tay dẫn theo một cây ba mét trường kích. Sở Thiên Duật lớn lên mang theo dáng dấp bảy phần của phụ thân, khí thế lẫm liệt như đao tước, nhìn qua vô cùng uy phong.

Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt tỏa ra nồng đậm chiến ý.

Còn bên trái, cưỡi ở trên lưng ngựa lại là một vị thiếu niên tuấn mỹ. Chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người khác cả đời khó quên, gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng hiển nhiên cũng không có ai nghĩ nàng là nữ tử, dù sao một thân khí thế kia thậm chí còn không thua kém bất kì nam nhân nào.

Thiếu niên trên mặt mang theo vài phần anh khí, một thân giáp đen, trong tay cầm theo một thanh trường thương, dưới chân là một con hắc mã, thật sự làm người không rời đi được tầm mắt.

Hai người vừa ra sân, không khí lập tức trở nên an tĩnh, đến ngay cả hít thở cũng không thông, gương mặt mang theo vài phần chấn động.

Sở Thiên Duật nhìn về phía Lãnh Cơ Uyển, hơi thất thần, sau đó giơ lên trường kích: “Sư đệ, ngươi lên trước đi, nhất định phải đem ra toàn bộ thực lực, ta cũng sẽ không nương tay.”

Lãnh Cơ Uyển gật đầu, nắm chặt trường thương trong tay đáp: “Được! Sư huynh, ta sẽ không để ngươi thất vọng.” Nói xong, nàng lôi kéo dây cương Tuyệt Ảnh, Tuyệt Ảnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng phi thân về phía trước.

Thật nhanh!

Sở Thiên Duật thoáng ngây người, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thúc dục con ngựa dưới chân, lao thẳng về phía Lãnh Cơ Uyển.

Tuyệt Ảnh lạnh lùng mà nhìn con ngựa đối diện, liếc mắt một cái, trên mặt vết sẹo vừa nhíu lại, lộ ra vài phần khinh miệt.

Lãnh Cơ Uyển trong tay ba mét trường thương cũng nâng lên, mắt thấy khoảng cách giữa mình và sư huynh càng lúc càng gần, một cây lạnh lẽo trường thương mang theo kình phong rít gào hướng về phía Sở Thiên Duật mà đâm tới.

Nhưng Sở Thiên Duật sao có thể để nàng đạt được mục đích, trường thương cách mình còn khoảng một tấc, cánh tay phải của hắn vung lên, trường kích va chạm với trường thương, lập tức vang lên một âm thanh lớn, binh lính cách đó không xa không ít người đều cảm thấy đinh tai nhức óc.

Đứng ở một bên, Sở Tiêu nhìn Lãnh Cơ Uyển trong sân, vuốt chòm râu âm thầm gật đầu.

Có thể nghạnh kháng một đòn của Sở Thiên Duật mà không rơi xuống ngựa, xem ra thực lực của nha đầu này cũng tiến bộ không ít.

Còn chưa dừng ở đó, Sở Thiên Duật giơ lên trường kích, hướng về phía trường thương trong tay của nàng.

“Đương!”

Lại thêm một tiếng binh khí va chạm vào nhau, cơ hồ chấn động bốn phía không khí, binh lính ngồi ở hàng trước bắt đầu có chút hối hận.

Lãnh Cơ Uyển siết chặt trường thương trong tay, cùng với trường kích của Sở Thiên Duật liên tiếp xảy ra va chạm, nháy mắt đã đánh ra hơn chục thương.

Sở Thiên Duật sắc mặt hiện rõ vẻ hưng phấn, đáy mắt giấu không được vẻ kinh sợ, không nghĩ đến vị sư muội này của mình lại lợi hại đến vậy, không uổng mong đợi của hắn.

Mà trong tay trường thương của Lãnh Cơ Uyển chấn động không ngừng, trên trán một tầng mồ hôi lạnh xuất hiện.

Nhưng nàng cũng không có ý định chịu thua, theo từng thương xuất ra, ánh mắt sắc bén càng trở nên kích động.

Sở Thiên Duật đã lâu không được thống khoái như vậy, liền thúc ngựa lui về sau, đối với Lãnh Cơ Uyển hào sảng nói.

“Sư đệ! Đòn kế tiếp ta sẽ dùng toàn lực, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Lãnh Cơ Uyển lôi kéo dây cương Tuyệt Ảnh, gương mặt bừng bừng chiến ý: “Sư huynh, ngươi không cần phải bận tâm!”

“Ha ha, tốt!” Sở Thiên Duật quát to một tiếng.

Trường kích trong tay mang theo khí tức nồng đậm, hắn không chút do dự chém ra một đạo quang mang.

Một kích này tựa hồ mang theo kình phong gió lốc, không khí xung quanh phát ra tiếng kêu trầm đục, quang mang nhàn nhạt bắn ra tứ phía.

Lãnh Cơ Uyển thần sắc trở nên ngưng trọng, nàng cũng âm thầm vận chuyển nội lực, giơ lên trường thương mạnh mẽ chặn lại một đòn của sư huynh.

Ong! Ong! Ong!

Quang mang tán đi, một kích vừa rồi của sư huynh thật lợi hại, khiến cho Lãnh Cơ Uyển đều cảm thấy có chút chật vật.