Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 75: 75: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 40




Nàng chẳng biết chính mình đã làm sao để có thể trải qua toàn bộ thống khổ kinh hoàng đêm đó nữa. Chỉ nhớ lúc thần trí bay về thể xác, bên tai vang lên chính là giọng điệu sầu tím thiệp hồng của Ba Bá.

"Kế Hậu nương nương còn ổn không?"

Rõ ràng là âm điệu nó vẫn như thường lệ rầu rĩ, Linh Vân không hiểu làm sao lại nghe ra một tia thương hại.

Nàng không có tâm tư đáp câu trả lời với Ba Bá. Đôi đồng tử lờ đờ mất đi sức sống chậm chạp chuyển tầm nhìn khắp xung quanh.

Bốn bề là bức tường gạch trống trải, lạnh giá, tựa cõi lòng của nàng lúc này. Căn phòng tối tăm chỉ có duy nhất một ngọn đuốc lờ mờ ánh lửa cùng một ô cửa sổ thông gió to chỉ khoảng lòng bàn tay. Đã vậy trên ô cửa sổ còn có trang trí kèm một song sắt đen kịt...

Cơ thể có cảm giác giống như bị xe ngựa nghiền nát qua một dạng. Thần trí nặng nề hệt đá ngàn cân đè đầu. Linh Vân nhẹ động lưỡi, khoang miệng ngập mùi máu tanh cùng một hương vị ngai ngái ghê tởm không rõ. Chiếc lưỡi nàng hiện giờ tê rát, mà khóe miệng nàng còn đọng lại một vài dịch trắng khô cứng.

Đầu lưỡi liếm qua vành môi, nàng bèn kinh hồn táng đảm lấy tay quẹt quẹt chùi chùi sạch đôi môi mọng nát bét, chà mà hận không thể lột bay một lớp da. Nghĩ đến hôm qua tên súc sinh kia phát dại cưỡng chế ép nàng khẩu giao, Linh Vân oán hận, nàng chỉ muốn cầm dao thọc chết chàng ta mà thôi.

Leng keng, leng keng...

Nương theo động tác của nàng, thanh âm thanh thúy của xích sắt gông xiềng hai tay hai chân vang lên phá lệ rõ rệt giữa chốn không gian âm u.

Linh Vân quan sát tình trạng hiện giờ của bản thân.

Dây xích quá ngắn, chỉ đủ để cử động trên giường, nếu muốn xuống giường e là không thể.

Mọi sự...

Mọi sự...làm sao lại biến tướng như thế này đây?

Nàng tự hỏi. Đau khổ đem đầu nhỏ vùi vào gối, cuốn chiếc chăn dài uất ức cuộn tròn người.

"Ba Bá ơi!"

Có lẽ Kế Hậu nương nương thương tâm lắm, thường ngày nàng là lười biếng tìm con quỷ này hàn huyên. Giờ nàng thương tâm đến độ phải dùng giọng điệu buồn bã kia để tìm tới nó cơ mà.

"Tại hạ ở đây." Ngữ khí Ba Bá chất chứa mười phần quan tâm cùng tin cậy. Nó nhìn vị kí chủ bùn nhão nằm trên giường. Nha, không thể phủ nhận nó có cảm giác hơi hơi áy náy đấy. Nhưng cũng chỉ hơi hơi mà thôi.

"Ta phải làm sao bây giờ?" Linh Vân chỉ là tiện miệng hỏi, cũng không mong đợi gì Ba Bá sẽ cho nàng một lời khuyên thực tốt. Thần sắc nàng hốc hác, giọng điệu lạc lõng. Giống một con thú nhỏ lầm đường lạc lối, đáng thương khôn cùng.

Ba Bá trầm mặc, ừm, kí chủ như thế này một phần cũng do nó gián tiếp góp vui vào.

Một hồi lâu qua đi, nó mới đánh rắm ra được vài chữ.

"Xin nén bi thương!"

Nếu Linh Vân mà còn có tỉnh táo, khẳng định nàng sẽ chỉ tay năm ngón mắng to con quỷ này. Nhưng là giờ nàng mệt muốn héo rồi, liền cũng mặc kệ nó luôn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu..

Khi đuốc trên tường đã tắt.

Cửa thông gió nhỏ mờ mờ khí sương.

Toàn cảnh lâm vào tối om mịt mù, một đạo thanh âm nặng nề truyền đến. Ban đầu là tiếng cửa mật đạo mở, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tuy đối phương bước chân êm ái chậm chạp, song nàng thiếu nữ nằm trên giường kia lại trợn tròn đôi mắt đẹp, làn mi đen dày cong vút như cánh hoa bèn run rẩy mãnh liệt. Giống như chú chuột đáng thương sắp phải đối đầu với con mèo khổng lồ hung ác, nàng ấy không còn đường lui, chỉ tận lực đem thân mình tồi tàn thu nhỏ vào góc giường.

Phụt!

Đuốc đã sáng lên trở lại.

Dưới ánh lửa mơ hồ, Linh Vân nằm trong chăn đã thấy được, nam nhân trên người mặc toàn thân hắc y, đầu mày cuối mắt đều hàm chứa một tia lệ khí âm trầm. Lửa soi sáng một nửa gương mặt của chàng ta, một nửa còn lại dường như chìm nghỉm vào bóng tối. Chiếc bóng cao lớn phản chiếu thân hình chàng rung động nhè nhẹ bởi vũ điệu của hỏa. Bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của ai kia, chàng ta ngoẹo đầu một cách quỷ dị, hưng phấn chân bước tới gần.

Câu môi cười, ánh mắt hàm chứa ái mộ tình ý dạt dào điên cuồng, điên đến mức khiến con người ta rùng mình phát tởn. Từ lúc bước vào mật thất cho tới giờ, cái nhìn của Dung Hạc chưa một lần rời khỏi cô gái nhỏ co mình trên giường kia. Chàng nhìn nàng, người phụ nữ rách nát thảm hại tựa con búp bê vải bị giẫm đạp dày vò như đang nhìn thần linh của đời mình, kẻ thắp sáng tín ngưỡng hi vọng trong tâm chàng.

"Vân..." Dung Hạc yêu chiều cong môi, đáy mắt cuộn trào hắc ám ác ma, dùng xích chân kéo nàng lại gần mình, chàng ngốc nghếch mang người ôm vào ngực. Miệng không ngừng lặp lại một cái tên: "Vân...Vân...Vân..."

Vân...

Là thần linh của đời ta.

Là ánh sáng của đời ta...

Là người duy nhất có thể nắm giữ sinh mệnh của ta...

Vân là của Hạc, bất luận là kẻ nào, hay kể cả nàng đi chăng nữa, có muốn rời xa ta cũng không thể nữa rồi.

...

Mỗi ngày nằm yên trên giường nơi căn phòng tối đọa ma đọa quỷ, Linh Vân luôn tự hỏi, Dung Hạc làm sao là tìm được nàng?

Về sau, chàng ta liền gửi tới một câu trả lời.

"Vân à..." Người đàn ông vuốt ve cô gái trong ngực, hai người đều đang ở trong trạng thái lõa thể, ngữ khí nam nhân sâu không thấy đáy đáp: "Vi phu năm xưa đã hạ một loại cổ trùng trên người nàng. Cổ trùng luôn ngủ say, tại vì mỗi khi nàng tiếp xúc thân mật với ta, nó sẽ theo lệnh của ta mà không được phép thức tỉnh."

Về sau nàng trốn đi mất, chàng ta liền dựa theo cổ trùng đấy để tìm nàng.

Bọn họ tâm linh tương thông lẫn nhau.

Tại vì Dung Hạc không chỉ hạ cổ cho Linh Vân, cũng lại hạ cổ cho chính mình. Nàng là cổ trùng mẹ, còn chàng là cổ trùng con.

Linh Vân nghe chàng ta giải thích, nội tâm liền rùng mình một phen. Trong người nàng hiện giờ đang có một con sâu độc, nghĩ đến thôi là thân thể đều muốn hỏng mất rồi.

Dung Hạc đương nhiên là cảm nhận được nàng sợ hãi.

Nâng người trong lòng lên, chàng ta liền hôn hôn mấy cái, miệng khẽ nỉ non.

"Phu nhân...Vân chỉ cần mỗi ngày ở bên vi phu là sẽ không sao...sẽ không sao đâu."

...

Linh Vân bị phế, là phế đi võ công.

Để phòng ngừa nàng giở thủ đoạn, Dung Hạc chẳng chần chừ gì mà tự tay động thủ dùng ngân châm chặt đứt kinh mạch dưới hai chân của nàng.

Vậy là nàng không chỉ mất đi võ công, thân thể cũng chính thức trở thành một người què.

Điên mất!

Điên mất thôi!

Linh Vân ban đầu tự cho mình là thông minh, quyết sẽ trở thành một tù binh ngoan ngoãn mặc cho đối phương dày vò. Nàng tự ngẫm, chỉ cần đợi có ngày nàng lấy lòng chàng ta đủ để chàng buông lỏng cảnh giác rồi, nàng sẽ tranh thủ cơ hội xin chàng được phép cho ra ngoài. Một năm cũng được...mấy nhiêu năm cũng được...Nàng chỉ là không muốn chết...

Linh Vân đã nghĩ như vậy, ít nhất là trước khi hai chân nàng không còn đi lại nổi nữa. Sinh hoạt hàng ngày đều là dựa vào nam nhân tên Dung Hạc kia giúp đỡ.

"Vân đừng buồn." Người đàn ông than khẽ một câu. Chàng ta tỉ mỉ cẩn trọng nâng một bàn chân bị phế của nàng đặt lên miệng. Dưới con mắt lạnh lùng của thiếu nữ mà thành kính hôn hôn, bệnh hoạn dị thường hé miệng: "Vi phu về sau sẽ làm đôi chân cho nàng được không? Nàng muốn đi Bắc Hòa chơi hay muốn lên Tuyết Liên Sơn, ta đều cõng nàng đi nhé?"