Chiều đó, Linh Vân, nha đầu "mù" đáng thương bị gã trai dối trá Dung Hạc xoay vòng vòng trên bàn trang điểm.
"Được rồi." Tô nốt sắc đỏ cho đoá môi mọng kiều diễm kia, Dung Hạc hài lòng nhìn vào gương, âm giọng trầm ấm ẩn giấu tia sung sướng: "Rất tuyệt. Tay nghề của ta lại lên hương."
"Chàng..." Linh Vân ngạc nhiên nhìn phản chiếu của mình qua chiếc gương lưu ly, thầm líu lưỡi. Sao nam phụ lại có thể trang điểm cho nàng đẹp đến vậy? Kìa nàng thiếu nữ trong gương, gương mặt xinh đẹp sáng bừng sức sống, gò má tựa trái đào thơm ngày xuân, mắt phượng môi đỏ, ý mị câu nhân, ánh mắt lại thanh thuần tựa tinh linh chẳng rành thế sự. Linh Vân biết rằng mình đẹp, là đẹp kiểu đắm say luôn, nhưng nành không có ngờ tới, dung nhan nàng qua tay chàng lại nở rộ rực rỡ đến vậy.
Dung Hạc còn biết trang điểm ư? Cách đánh phấn mắt với son môi lại tốt đến khó tả.
Dù trong lòng ngạc nhiên tới rối tinh rối mù, ngoài mặt nàng vẫn giữ nguyên trạng thái bé nai tơ thơ ngây thuần khiết: "Chàng đang tô vẽ lên mặt em?"
"Không phải là tô vẽ, là trang điểm."
"Chuyện này chàng có thể để cho người hầu làm."
"Bọn chúng làm chưa chắc đã đẹp bằng ta. Với lại..." Dung Hạc hạ thấp giọng, ghé miệng bên tai nàng thổi gió: "Ta không muốn để kẻ khác đụng đến gương mặt nàng."
Ánh mắt trong veo kia, chỉ nên chứa đựng mỗi hình bóng chàng thôi. Thêm ai khác vào làm chi nữa?
"..." Ứ ừ, lại phải vờ vịt thẹn thùng. Linh Vân thầm an ủi bản thân, vở kịch sắp hạ màn, nàng liền không cần phải ở chung một chỗ với bệnh chiếm hữu này nữa rồi!
Tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp xách đao đi ngược chết cái cẩu nam nhân này, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Trang điểm tô tô vẽ vẽ xong xuôi, đến lúc thay hỉ phục. Không ngờ...Linh Vân tuyệt đối không có ngờ...tên nam phụ xảo quyệt kia vẫn tranh thủ muốn thay đồ cho nàng!!!
Bệnh hoạn nó vừa thôi chứ! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, vẻ ngoài giống nam chính này cũng quá lừa người rồi!
Càng bên nhau lâu, quả nhiên là càng hiểu nhau sâu. May là công lược xong nàng dự định đá đít tên này, chứ ở cả đời với chàng ta, chưa chết vì tuổi già thì chắc cũng chết vì mệt tâm.
Thân tâm điên cuồng phun tào, song Linh Vân đứng đối diện với người nam nhân, chỉ dám xấu hổ dùng hai tay ôm vai, lắc đầu: "Không được đâu. Nếu chàng không thích để cho người khác đụng vào thiếp, thiếp tự thay là được."
Dung Hạc một mặt đúng đắn, nghiêm trang nói rằng: "Hỉ phục khó mặc hơn y phục thường."
Chàng ta rất muốn nhún vai bày tỏ, nàng còn ngại cái quỷ gì nữa, chúng ta đến cả giường cũng lăn rồi, giờ xấu hổ cho ai xem.
Nhưng kẻ cùng chàng lăn giường lại là Hồng Linh, không phải Linh Vân. Dung Hạc sợ nói nhăng nói cuội liền doạ cho (*)đám mây toả sáng rực rỡ này phụt tắt mất.
(*) Linh: toả sáng, rực rỡ. Vân: đám mây. Linh Vân: Đám mây rực rỡ toả sáng tung tăng nơi thiên đường. :>
Linh Vân vẫn kiên quyết, trung trinh liệt nữ lắc lắc cái đầu nhỏ, nom đáng thương vô cùng.
"Thế được..." Dung Hạc một bộ dáng vẻ đạo mạo vỗ ngực, uy tín mở lời: "Ta đi ra ngoài. Nàng mặc trung y vào trước?"
"Dạ." Linh Vân lí nha lí nhí đáp.
Cũng may, chàng ta thế mà không lật lọng, đi ra ngoài thật. Coi như ngụy quân tử vẫn còn ít lương tâm. Mặt người dạ thú nhưng không đi quá giới hạn.
Linh Vân nhanh tay thay trung y được chàng đưa cho.
Sau đó là quá trình thay hỉ phục. Còn chưa bái đường đâu mà nàng sắp bị hành thành bã phân rồi...
Chỉ mong tối động phòng diễn ra suôn sẻ.
...
Chả công bằng gì cả.
Nàng làm tóc, trang điểm, thay hỉ phục mệt muốn hộc máu, à không...là bị đồ cặn bã này hành cho mệt muốn hộc máu. Cơ mà chàng ta thì đơn giản rồi, vào phòng chuốt chuốt mái tóc vài cái, mau chóng thay quần áo lèo lèo, mặt mày điển trai sáng chói, chẳng có nửa phần mệt mỏi.
Linh Vân ai oán muốn chết.
Nào, giờ hai người chuẩn bị đứng cùng nhau, bái đường.
Nào, giờ hai người bái lạy một, bái thiên hạ.
Bái lạy hai...À mà trong lễ cưới không có bậc tiền bối nào hết, bái cao đường tự động bị bỏ qua.
Bái lạy ba, phu thê giao bái.
Hay lắm, trước con mắt của một vài nhân chứng ở đây, Dung Hạc trực tiếp thẳng tay kéo Linh Vân vô phòng tân hôn luôn. Gì mà tân lang phải mời rượu, ở đây căn bản chẳng có mống khách nào để mời. Tác phong nhanh mạnh bạo đến độ một vài cái bà lão bên ngoài nhìn vào, không khỏi cảm khái, tuổi trẻ của phu nhân và lão gia sao quá tuyệt vời!
Mũ phượng bị gỡ xuống, Linh Vân mệt mỏi nằm bẹp trên giường. Dung Hạc dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng tháo trâm hoa trên đầu thiếu nữ. Mất đi sự trói buộc, hơn ba ngàn sợi tóc đen dày xoã tung.
Đem vài ba lọn tóc quấn quýt trong tay đùa nghịch, người đàn ông mãn nguyện nghiêng đầu. Trời tối, trong phòng tân hôn, ánh nến le lói, ánh nến ấy như thể đang chuyển hoá thành những đốm sao lung linh, nhảy nhót trong đáy mắt chàng, say đắm lòng người: "Vân, chúng ta là phu thê rồi."
Không khí xung quanh ôi sao quá lãng mạn.
Linh Vân nhẹ giọng: "Ta nên gọi chàng là gì đây?"
"Gọi thẳng tên ta đi. Hạc, hay mà nhỉ?"
"Hạc, ha ha..." Thanh âm nàng gái cười, nghe như tiếng chuông bạc ngân vang giữa gian phòng, đánh thẳng vào tim nam nhân: "Hạc sao? Thiếp liên tưởng đến con chim đấy. Chim hạc là loài chim tượng trưng cho thần tiên đó, chàng biết không? Có khi phu quân của thiếp kiếp trước là thần tiên cũng nên."
Phu quân của thiếp...
Phu quân...
Trọng tâm của Dung Hạc đều dồn vào bốn chữ này.
[ Đing! Độ hảo cảm của nam phụ: +2%, 95%. ]
Ôi, đồ đàn ông không có tiết tháo!