[Xuyên Nhanh] Nam Thứ !! Đừng Chạy

Chương 48: Ân Nhị Thiếu Ăn Chơi Trác Táng (2)




" Um... đau đầu quá.. cả người cũng đau.."

Ninh Vũ bị cơn đau ập tới làm tỉnh dậy.. nhắm mắt lại mở thêm lần nữa.. Không ở bệnh viện.. bầu trời xanh thăm thẳm.. Cô bật dậy.. xung quanh là một lùm cây rậm rạp.. Cô trợn mắt..

" Ai ui .... Cmn ..đau a.."

YY chết tiệt cho tôi xuyên tới hoàn cảnh nào như này.. em giỏi lắm..

" YY.. em ra đây cho tôi..."

" Em đâu rồi.. định giả vờ cắt đứt liên hệ hả??"

" Ể..vẫn không liên hệ đuợc.."

Kỳ lạ bình thường đâu cần cô nói đến câu thứ ba hệ thống lắm lời kia đã xuất hiện rồi.. hôm nay lại làm sao vậy..

[ Niiiinnnnhhhh...giiiiaaaaa.. ]

"......"

Khó nghe chết đi đuợc..YY em đang ở xó nào đấy.. nghe giọng dè dè như đĩa xước vậy.. đau tai lắm rồi.. Ninh Vũ vốn dĩ đau toàn thân..nghe thêm quả giọng não muốn bung luôn ra..

[ Ninh gia ..YY cũng không biết mình đang ở đâu nữa.ô ô.]

YY khóc không thành tiếng.. lúc truyền tống hình như gặp phải lỗi gì đó.. YY choáng váng ngất đi. đến khi tỉnh dậy thì đã trở thành.. cánh tay béo múp míp toàn thịt..lại còn ngắn ngắn trắng trắng... Một bé gái Lolita .. ô nô YY cũng muốn ngầu như Ninh gia..

Mà khoan đã.. Làm sao YY lại không biết có dịch vụ xuyên cả hệ thống như thế này.. hay bị chập dây nào rồi....

[ Ninh gia ...cứu YY.. Người ta không muốn thành trẻ mồ côi..ô ô]

" ..... " Em còn dám nói một câu tôi tự cắt đứt liên hệ.. quả giọng của em thật sự không thể yêu thương biết chưa??

Ách.. sao lại có định vị hệ thống.. Ninh gia ở đi thẳng ba bước.. Quẹo lựa.. Quẹo lựa.. ủa.. YY ngẩng đầu lên nhìn.. thiếu nữ mặt mũi bầm dập.. chống hông thở dốc... tay chân cũng tím tái khó coi..

" Em gái nhỏ.. chạy tới đây làm gì?? bị lạc rồi sao??"

Nhìn đứa bé nhỏ nhắn trước mặt mình mắt to hữu thần khuôn mặt bụ bẫm.. vô cùng khả ái. Nhìn quần áo sạch sẽ gọn gàng nhưng có phần bạc màu có lẽ không phải con em quý tộc..... Tuy là lần đầu gặp nhưng lại có cảm giác thân thiết khó tả??...

"" Chị gái.. em bị lạc rồi.. ô ô.... em sợ quá..ô ô.."

Cục thịt nhỏ nhanh nhảu chạy đến ôm chân cô.. sụt sịt khóc lóc... không quên chùi sạch nuớc mũi vào váy dài của cô..YY nhếch miệng cười vui vẻ.. làm bẩn quần áo của Ninh gia là chiến công đầu tiên YY sau khi xuyên không...

" Ngoan đừng sợ có chị ở đây rồi ha.."

Ninh Vũ cúi xuống đem dáng người nhỏ bé kia ôm vào lòng..

" Oa.. cảm giác đuợc Ninh gia ôm vào lòng thật tốt nha... người ta rất thích.."

YY vừa thốt lên câu đó đã cảm thấy cả người Ninh Vũ cứng đờ.. thật ra khoé miệng cô còn đang co quắp đây... Nãy là cô nghe thấy gì ảo giác sao?? Tại quả giọng loa dè lúc nãy nên giờ còn dư âm..

" Ninh gia cô sao vậy?? Cô không cần YY nữa hả?? Ở đất khách quê người mà Ninh gia nỡ bỏ một đứa bé xinh đẹp khả ái như YY sao??"

"......" Cô không nghe nhầm.. bông hoa nào đó cũng xuyên không.. Ôi mế.. tam quan vững chắc của cô có dấu hiệu sụp đổ..

" Nói đi..sao em lại xuyên qua đây.."

" YY cũng không biết nữa... lúc truyền tống cô đi có lẽ đã đụng vào nút nào đấy nên bị hút vào chung.."

Ninh Vũ lấy tay xoa xoa ấn đường đang nổi gân xanh của mình..

" Vậy em có cách nào trở về không gian hay không??"

" Vì chưa có hệ thống nào gặp phải tình trạng này nên YY cũng không biết.."

YY đáng thương hề hề ôm chặt Ninh Vũ mà làm nũng...

" Em còn có thể truyền hoàn cảnh hiện tại cho tôi không??"

" Ách... Cái này thì có nè.."

Thời điểm Ninh Vũ xuyên qua là lúc Nguyên chủ vừa bị một nhóm tiểu thư quyền quý lôi ra bụi cây sau trường đánh... Đúng lúc ấy..cô em gái nhỏ ba tuổi của cô xuất hiện.. liền bị đánh chung.. cả đứa trẻ cũng không tha.. Bọn họ đúng là quá đáng.. Vì vậy YY xuyên qua nghiễm nhiên xuyên vào Ninh Đóa Đóa.. cô em gái nguyên chủ nhận nuôi..

" .... " Thảo nào cô xuyên qua lại cảm thấy linh hồn muốn xuyên về lại.. Ninh Vũ lạnh lùng cười khẩy.. Chỉ có nguyên chủ vì thân thế mới có thể nhẫn nhịn như vậy.. còn bây giờ cô là Ninh Vũ.. người muốn ngồi lên đầu cô vẫn chưa đẻ đâu...

Cô phủi sạch bụi trên quần áo của mình.. cô dắt tay YY đi về phía lớp học của mình.. Có lẽ giờ này đã tan học.. trên đường đông đúc học viên trợn mắt khinh thường.. tay chỉ chỉ trỏ trỏ.. Cô cũng mặc kệ.. thích nói thì nói.. cô cũng chả sao??

" chậc.. hôm nay Bạch liên hoa thuần khiết.. của học viện sao lại thảm hại đến như vậy.. "

" Hay là câu được con rùa vàng nào đó nên..."

" Không trừng đứa bé kia lại chính là con hoang mà cô ta sinh ra.."

" Đúng là lăng loàn mà.. còn trẻ mà đã tha hoá như vậy.. thật kinh tởm.."

Bên cánh tay có một lực xiết lại.. Ninh Vũ cúi xuống nhìn đứa trẻ hai mắt đỏ ngầu chứa đầy sự tức giận..trong lòng một mảng ấm áp..

" YY ..chó cắn em một nhát..em cũng cần cắn lại sao??"

"....."

Hàng nuớc mắt trong suốt cứ thế tuột khỏi đôi mắt to tròn của đứa trẻ ngây ngô..

" Nhưng..."

" Không có sao cả.. ngoan tôi đi lấy đồ rồi chúng ta về nhà có đuợc không??"

" Dạ.."

Trên hành lang dài không một bóng người..Ninh Vũ cẩn thận dắt tay YY đi về phía lớp học của mình.. tiếng giày cao gót chạm phải mặt sàn đá hoa cương phát ra tiếng Cộp cộp có chút rợn người.. Vì Ninh Vũ quen đuợc nữ chủ mà có thể vào lớp học hạng nhất của trường.. cũng là lớp của Ân Triết..

"Cạch...."

Cửa mở ra.. từng hạt nắng chiều vàng rượm như tôn lên vẻ đẹp cho người con trai duy nhất đang nằm trên bàn kia.. cậu thanh niên khoác trên người bộ áo trắng thuần khiết của sinh viên.. áo khoác đồng phục đuợc ôm làm gối ngủ... Gương mặt có một chút non nớt.. nhưng đường nét lại vô cùng sắc xảo.. cuốn hút..

[ Ting ] Mở giao diện hảo cảm..

"...." Oa kia là nam tám của cô.. ách con hàng này cũng đuợc đấy chứ.. đâu thấy ăn chơi trác táng ở đâu đâu... hay là kiểu vỏ thiên thần tâm hồn ác quỷ..

Người đang nằm trên bàn mở mắt..đôi mắt trong veo không một chút tạp niệm.. cái nhìn ấy đánh sâu vào lòng của Ninh Vũ... trước kia Lục Mạn Quân cũng dùng ánh mắt đó nhìn cô mỗi khi thức dậy.. Tuy nhiên khoảnh khắc đó vụt qua rất nhanh.. sự trong trẻo kia hoàn toàn thay thế bằng sự lạnh lùng xa cách..thậm trí là cả sự khinh thường..

Ninh Vũ im lặng đi đến bàn của mình lấy sách vở đi ra khỏi phòng học..

" Ninh gia..Cô không làm quen hắn sao??"

Người ta soái như vậy...Ninh gia cô làm ơn thu hắn vào đi.. đẹp vậy nhỡ đâu lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt.. có mà khối đứa chết..

" Thời cơ chưa đến.. mặc kệ anh ta.. chúng ta về nhà ăn cơm đã.. Em hình như còn chưa bao giờ đuợc ăn đồ ăn ngon đúng không?? Nào về nhà chị đây nấu cho em.."

Hai mắt ai đó sáng trưng bỏ mặc cả việc lải nhải ngoan ngoãn theo cô về nhà..

" Ninh gia..cô nấu sườn kho nhá..YY thấy món đấy hình như rất ngon.. còn nữa ... món cua hoàng đế..bla .. bla.."

"......" cô đúng ra không nên nói về đồ ăn với con lợn YY này.. nó tra từ đâu ra nhiều món ăn đến vậy.. Lại còn món đắt hạng nhất nhì nữa.. YY nguyên chủ nghèo lắm làm gì có tiền nuôi con heo phá sản nhà em..

" Tạm thời hôm nay chúng ta ăn món mỳ gói nha.."

" Ách mì gói là gì ??"

" Sặc.. Nãy em ba hoa tưởng chuyên gia ẩm thực cơ.. cả mì gói cũng không biết..Tôi chính thức khinh bỉ emm... còn nữa sau này phải gọi tôi là chị có biết chưa??"

" ... Biết rồi.. YY đi tra mì gói.. kệ cô..dám khinh bỉ người ta.. dỗi rồi không thèm nói nữa..A ..ui Ninh gia bỏ cái móng heo nhà cô ra.."

Ninh Vũ nhìn quả má phíng của YY mà cầm lòng không được hạ ma trảo của mình.. cảm xúc mềm.. thật thích tay... Sao lại khả ái đến vậy chứ.. Tiểu cô nương nào đó vùng vẫy thoát khỏi bàn tay càn quấy của Ninh Vũ.. lon ton đôi chân ngắn tí teo của mình bỏ xa phía trước.. Ụ.. Cô thật sự không chống nổi sự dễ thương này...