[Xuyên Nhanh] Nam Thứ !! Đừng Chạy

Chương 20: Em Gái Trùm Phản Diện (4)




Ninh Vũ xuống lầu là bảy giờ ... Mạc Triết Vũ đã ưu nhã ngồi ăn sáng.. chậc đúng là con người của hình thức cách ăn mặc.. phong thái ăn cơm không thể chê vào đâu.. đặc biệt là dậy sớm như vậy làm gì?? Anh không biết mệt sao??

[ Chỉ có Ninh gia mới coi ngủ nướng là trân lí..]

Mạc Triết Vũ người ta coi thời gian là vàng đó..

"Ngủ nướng cũng là một sở trường chứ bộ.. em không có, nên ganh tị hả??"

[ .... ] Người ta mới không thèm.. ngủ nhiều sẽ thành heo..

" Ý là chị đây thành heo rồi??"

[ làm gì có.. Ninh gia uy vũ như vậy.. chắc chắn không phải heo..]

vì heo bình thường cũng không ngủ muộn như Ninh gia.. nên cô 100% là heo Vương..

" Chào buổi sáng anh Triết Vũ.. Chào chú Lương.."

" Ừm.."

Cô bước tới bàn ăn.. ngồi xuống nhâm nhi bữa sáng.. hôm nay cô sẽ chính thức nhập học cũng không thể muộn đuợc.. aizz tự dưng nhớ trường học quá.. nhưng mà thân xác cô mười chín còn hồn là của lão bà hai ba rồi.. giờ bảo cô học với một lũ nhóc đại học năm hai.. cũng không khỏi làm khó người ta đi..

" Em ăn xong thì chúng ta sẽ xuất phát.."

" Dạ.."

Mạc Triết Vũ ăn xong bước ra phòng khách gõ máy tính.. Cuồng công việc.. Ninh Vũ bĩu môi.. ngồi xử nốt bữa sáng.. Khối áp suất thấp của phòng bếp bay ra ngoài kia làm việc .. cô liền ăn đến thập phần thoải mái..

" Tiểu thư cô không còn thích màu hồng phải không??"

Lương quản gia đứng bên cạnh hiền từ hỏi..

" Sao tự dưng chú hỏi cái này??"

" Trước kia khi cô ra ngoài sẽ luôn mặc váy màu hồng..."

Tiểu Vũ Vũ trong lòng gào thét.. cô thề là mình không phải fan màu hồng.. đó là nguyên chủ thôi.. còn nữa hôm qua ngủ trong một đống màu hống từ đậm đến nhạt... cô còn mơ ác mộng đó.. Một đám màu hồng cứ đuổi theo cô bay tới bay lui.. quá đáng sợ rồi..

" Chú Lương.. con cũng đã lớn rồi.. đã không còn phải tiểu công chúa nữa.. con biết đuợc trên thế giới này không phải chỉ có mỗi một màu hồng.. Với lại.. màu hồng đó là baba cho con.. giờ đây baba không còn nữa con cũng nên học cách trưởng thành hơn .."

Lương quản gia nghe cô nói vậy thì đỏ mắt.. tiểu công chúa của nhà họ Ninh đã lớn thật rồi..

" Ngoan.. con còn có chú Lương và thiếu gia yêu thương.. con vẫn mãi là tiểu công chúa của chú.."

[ Ninh gia.. diễn xuất của cô quá đỉnh rồi.. YY muốn giơ ngón tay cái..]

" Vậy em giơ đi.."

[ .... ] người ta chỉ có cánh thôi..

" Con biết mà... thôi con đi học đây ạ.."

Cô cùng Mạc Triết Vũ lên xe đi đến trường.. chiếc xe sang trọng .. đi đến cổng trường làm ai nấy đều tò mò nhìn lại.. tuy nói là học viện quý tộc.. nhưng chiếc xe đẳng cấp như vậy cũng rất hiếm gặp.. chỉ nhà họ cố mới có năng lực này.. chẳng lẽ là Cố thiếu đến đây.. Ánh mắt các nữ sinh sáng quắc nhìn chằm chằm cửa xe.. ai nấy đều toả ra trái tim màu hồng..

"....."

Ninh Vũ bị cạn lời.. ý nghĩ của bọn họ đúng là quá cao siêu.. Cố Thiên Trạch người ta trăm công nghìn việc lại đến trường học này để làm gì?? Rảnh rỗi không có việc gì làm hả?? nói ra ai tin.. Mà lúc cô học đại học cũng có cuồng ai đến vậy đâu nhể??

[ Bởi vì kí chủ là mọt sách... làm sao hiểu đuợc phong tình..]

" Em là đang đâm trọt tôi hả?? còn phong tình em thì hiểu đuợc sao??"

[ ít ra hệ thống hiếu học ...hiểu hơn cô..]

Cô đây là bị trê thiếu trí thức phải không.. hệ thống mà hiểu phong tình hơn cô.. điêu đấy..

Cạch cửa mở ra.. rắc rắc.. Ninh Vũ có cảm giác mình nghe được tiếng con tim bao nữ sinh vỡ nát.. aizzz.. các vị tiểu muội muội.. có cần mê zai đến vậy không.. ngắm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như chị không phải tốt hơn sao..

[ Ặc..] Ninh gia.. độ tự luyến của cô đang tăng theo thừa số mũ..YY đã không thể thống kê chính xác số liệu..

Cùng lúc ấy anh trai Mạc Triết Vũ bước ra.. những trái tim tan vỡ kia ngay lập tức lấy tốc độ ánh sáng liền lại.. thậm trí còn phát sáng đến nơi rồi..

[ Cô nên đi làm biên kịch hay viết tiểu thuyết đi.. có lẽ sẽ giàu nhanh..]

" Vậy sao?? Lần sau cho tôi làm nhà tiểu thuyết đi.."

[ ...] YY nói vậy thôi ..làm gì có quyền chọn cốt truyện đâu.. cái này nó cũng bất đắc dĩ..

Không biết Mạc Triết Vũ nói gì với hiệu trưởng mà khi ra ngoài ông ấy cười đến vui vẻ.. còn đặc biệt xếp cho cô vào lớp tốt nhất.. lại còn gọi cả lớp trưởng đến để đưa cô về lớp.. chắc chắn nhận đuợc lợi lộc gì đó.. nhưng cô cũng không quan tâm lắm.. việc của cô chỉ là công lược mà thôi..

Nhìn tiểu thịt tươi trước mặt cười có chút ấm áp thanh xuân.. lại có chút ngượng ngùng của thiếu niên.. suýt chút cô không cầm lòng đuợc mà đi nhéo má lớp trưởng một cái.. may mà phanh kịp không thì tiểu thịt tươi này chẳng phải bị cô doạ chạy luôn sao??

[ Cô biết là tốt rồi..]

" Em có thể yên lặng.. ok"

[ ok..]

" Chào bạn mình tên là Ninh Vũ sau này sẽ là bạn cùng lớp rồi.. mong được giúp đỡ nhiều hơn.."

Cô cười lịch sự bắt tay với lớp trưởng.. thành công khiến ai đó đỏ mặt..

" Mình tên Nhạc Thần rất vui vì đuợc cùng lớp với bạn.. để mình đưa cậu về lớp làm quen mọi người.."

Cô quay lại chào tạm biệt với Mạc Triết Vũ rồi mới đi cùng Nhạc Thần..

" Cậu chuyển từ đâu đến vậy??"

" Mình từ nuớc E chuyển về đây.. mọi thứ còn chưa quen thuộc.. mong là mọi người có thể ở chung .."

" Cậu an tâm lớp mình rất hòa đồng đó.."

" Vậy thì tốt rồi.."

Đi qua một dãy hành lang dài.. cuối cùng cũng đến lớp học.. hình như đang có tiết thì phải .. cô giáo còn đang giảng bài kìa..

" Thưa cô em cùng bạn mới xin vào lớp ạ.."

Cô giáo ngừng bài giảng để mọi người làm quen.. cô vừa bước vào cả lớp im lặng vài giây sau đó bùng nổ..

" Oa mĩ nữ.. không ngờ bạn mới lại xinh đẹp như vậy lát nữa mình muốn đi xin Webchat.."

" Đại mĩ nhân như vậy liệu đến lượt cậu sao??"

" Có lẽ còn hơn cả hoa khôi trường mình rồi.."

"......"

[ Ninh gia xem ra cô rất đuợc chào đón.. thế nào có muốn tuyển phi công lượn vài vòng..]

" Tôi còn chưa đến nỗi trẻ không tha già không thương đấy đâu nhá.. hay là YY muốn tôi khỏi đi công lược ở đây chọn phi công.."

[ ách.. cô cứ coi như chưa có gì đi.. Nãy YY là nói mớ thôi..]

Nhạc Thần giơ tay làm hiệu cho mọi người giữ trật tự..

" Các bạn hãy im lặng một chút để bạn ấy giới thiệu bản thân với cả lớp.."

" Chào mọi người mình tên là Ninh Vũ vừa chuyển đến lớp mình.. mong mọi người giúp đỡ.."

Tiếng vỗ tay náo nhiệt chào mừng.. Có một cô bé xinh đẹp vẫy tay với cô..

" Bạn học Ninh Vũ ... bạn đến ngồi cạnh mình đi.."

" Cảm ơn.."

Cô bước xuống bục giảng ngồi cạnh cô bé này..

" Mình xin tự giới thiệu mình tên Cố Anh.. rất vui đuợc gặp bạn.."

" Ừm.. mong sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn.."

" Đuợc chứ.. cậu không được khách sáo đâu đấy.."

Ấn tượng đầu tiên của cô với Cố Anh rất tốt.. là một cô gái đơn thuần.. hoạt bát.. cũng rất xinh đẹp thanh tao .. khi cười còn có má lúm đồng tiền.. aaaa quá đáng yêu đi..

[ Mở giao diện giá trị may mắn]

"Là Cố Anh sao??"

[ Đúng vậy Ninh gia cô vừa vào lớp đã tìm đuợc người mang giá trị may mắn.. cô thật giỏi. ]

"...."

Cô có làm gì đâu ?? YY dạo này ba hoa chích chòe hơi bị nhiều rồi..

thoắt cái một tiết học đã trôi qua.. mọi người bắt đầu rục rịch.. chạy xuống bàn cô..

Một bạn nam náo đó gãi đầu ngại ngùng bước đến trước mặt cô..

" Bạn học Ninh Vũ mình có thể kết bạn Webchat không??"

" Có thể.."

Vậy là một đám tới kết bạn... lớp này cũng quá hòa đồng đi..cô ứng phó với một đám nhóc cảm thấy mình sắp tàn luôn rồi.. Mãi mới chờ đến chuông tan học.. Cố Anh liền dắt tay cô đi ra cổng trường chờ xe.. cả hai đều là người nhà đến đón..

Cố Anh vừa thấy xe đến trước chân mình thì vui vẻ hẳn lên..

[ Ninh gia.. quên không nhắc cô Cố Anh là em của nam chính .]

Cùng lúc đó Trên xe bước xuống một người đàn ông mặc áo vest đen đuợc cắt may tỉ mỉ.. thiết kế riêng.. đúng là nam chủ có khác. Khí thế sắc bén không hơn không kém Mạc Triết Vũ.. gương mặt nam chủ thì khỏi cần nhắc rồi đấy.. chắc ai cũng biết hào quang chói loá.. xem những nữ sinh ngây ngốc xung quanh là hiểu đuợc rồi đấy..

" Anh hai sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đón em rồi.."

" Thế nào.. không vui sao??"

" Tất nhiên là rất vui rồi.. anh hai bận như vậy còn đến đón em... em vui còn không kịp.. À đúng rồi em giới thiệu cho anh.. đây là Ninh Vũ bạn mới tới lớp em.."

" Chào anh ạ.."

" Ừm.."

Bây giờ cô hiểu vì sao Cố Anh lại có thể vô tư hồn nhiên như một tiểu công chúa rồi.. nhìn ánh mắt ôn nhu của anh ta khi nhìn Cố Anh lại đi so sánh với khuôn mặt băng lãnh lúc cô chào hỏi.. khác nhau một trời một vực..

[ Ninh gia .. không so sánh sẽ không đau lòng.. ánh mắt Mạc Triết Vũ nhìn cô cũng rất ôn nhu đấy thôi..]

" ..." có hả sao cô không thấy gì thế..

" Anh đừng có bày bộ mặt lạnh này ra làm người ta sợ đấy.."

Cố Anh bĩu môi oán trách..

" Không sao.."

" Vậy mình về trước đây.. ngày mai gặp lại.."

" Mai gặp lại.."