Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————–
Cô ấy không có trả lời câu lạnh hay không kia, chỉ nói: “Tôi nghe nói.”
Thanh âm của Vân Phiếm Phiếm truyền ra từ bên trong khăn quàng cổ, “Hửm?”
Giang Điềm nhìn đôi mắt của cô, trước kia có một số lời kỳ thật rất khó để mở miệng, cô ấy lại là một người cao ngạo, vào giới giải trí cũng là bởi vì trong nhà quá khó khăn không thể đáp ứng nổi nữa, nhưng Giang Điềm cũng không nghĩ tới cái vòng này lại hỗn loạn như vậy.
Từ trước tới bây giờ Giang Điềm đều không thích người trong giới giải trí, cho dù cô biết rõ, cô cũng là một người trong số đó, thế nhưng dù không thích thì vẫn phải kiếm tiền từ cái nghề này.
Đối với sự trợ giúp của người khác, cô đều sẽ cảm thấy là có mục đích.
Thế nhưng lúc đạo diễn nói với cô là Hứa Vi Nùng đã đề cử cô thì không biết vì cái gì mà phản ứng đầu tiên của cô không phải là suy nghĩ xem Hứa Vi Nùng sẽ nhận được lợi gì khi làm thế mà là thực sự vui sướиɠ từ trong nội tâm.
Sau đó lại cẩn thận nghĩ lại, Hứa Vi Nùng vốn từ khi sinh ra đã là người chiến thắng rồi, tất cả mọi người đều thích cô ấy, vậy thì còn cần kiếm cái gì từ mình chứ?
Giang Điềm khó có khi thoải mái mở miệng: “Cảm ơn cô đã giúp tôi, chuyện nữ chính.”
Vân Phiếm đem nửa khuôn mặt còn lại lộ ra ngoài, đôi môi đỏ ửng hơi cong, trêи mặt cô mang theo ý cười, ngữ khí hân hoan như đang chúc mừng: “Chuyện đó hả, lúc ấy tôi đọc kịch bản xong liền cảm thấy cô rất hợp với nó. Tôi tin là cô có thể nhận được nhân vật này, sau đó sẽ có cơ hội hợp tác với cô nữa rồi.”
Giang Điềm cũng không biết mình nên nói gì.
Vân Phiếm Phiếm cũng không quá để ý chuyện này, cô cảm thấy hợp lý thì làm, cũng không có suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi nói chuyện với Giang Điềm xong, cô liền nhớ tới ban nãy mình rõ ràng là muốn đi tìm Cố Lê.
Kết quả xoay người lại, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt của hắn.
Cô vui vẻ, vừa định chạy tới thì Cố Lê đã cúi đầu tiếp tục nhìn kịch bản.
Cô lập tức đứng bất động tại chỗ.
Cố Lê… không nhận ra cô sao?
Cô muốn qua đó, nhưng đạo diễn đã gọi mọi người tập hợp lại.
Cô vẫn luôn nhìn Cố Lê, nghĩ tới hiện tại nói chuyện với hắn cũng không quá thích hợp, đành phải bỏ qua.
Chờ tới khi cô quay đầu lại, Cố Lê vốn không có nhìn cô lại ngước mắt lên dừng ở trêи người Vân Phiếm Phiếm.
Cô thế mà lại ở chỗ này.
Lúc Giang Điềm gọi tên của cô, Cố Lê đã nghe thấy rồi.
Cái tên này là cái tên hắn nghe nhiều nhất trong khoảng thời gian này, từ sau khi biết cô là ai, hắn liền xem hết tất cả các tin tức về cô, sau đó mới có ý định tiến vào giới giải trí.
Hắn luôn nỗ lực tiến tới gần cô hơn, thế nhưng chưa kịp tới gần thì đối phương đã từng bước tiến tới chỗ hắn.
Một khắc vừa rồi kia khi nhìn thấy bóng dáng của cô, Cố Lê chỉ hận không thể cứ trực tiếp tiến lên ôm cô vào trong ngực.
Nhưng mà rốt cuộc thì hắn cũng nhịn xuống.
Tay Cố Lê có chút lạnh, thế nhưng tâm lại vô cùng ấm áp.
Nơi quay phim cũng không ở trong thành phố, đạo diễn săn sóc an bài khách sạn cho tất cả diễn viên của đoàn phim.
Vân Phiếm Phiếm trước tiên liền đem hành lý cất vào phòng.
Chờ tới khi quay chụp xong, tất cả mọi người đều đồng loạt trở về khách sạn.
Cố Lê đi phía sau đoàn người, đi rất chậm, Vân Phiếm Phiếm thì đi sau Cố Lê, đi lại càng chậm.
Chờ đến khi người phía trước đi hết, Vân Phiếm Phiếm mới chạy tới trước mặt Cố Lê, gọi tên hắn: “Cố Lê.”
Cố Lê bị cô cản đường, rũ mắt nhìn Vân Phiếm Phiếm như cục bột trắng trước mặt.
Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: “Có phải cậu biết tôi là ai rồi đúng không? Tôi thực sự không phải cố ý muốn gạt cậu, chỉ là… Chỉ là tôi sợ cậu không thích như vậy. Nhưng mà tôi bảo đảm, về sau sẽ không lừa cậu nữa.”
Bàn tay ở trong túi áo của Cố Lê nắm chặt thành quyền.
Hắn hơi hé môi thở một hơi, nhiệt khí gặp khí lạnh liền tạo ra một mảnh sương mù trắng xóa, khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên hơi mơ hồ.