Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Cố Lê giống như cái xác không hồn, ánh mắt nhìn y tá đang ngăn mình lại không có một tia độ ấm nào, cánh môi đạm sắc khẽ mấp máy: “Tránh ra.”
Thanh âm lạnh đến mức giống như được truyền ra từ trong thâm cốc.
Y tá nhìn thấy ánh mắt của hắn liền lập tức thu tay về.
Thiếu niên bước từng bước một tới bên cửa sổ.
Ánh mặt trời bên ngoài đúng lúc chiếu xuống, lặng lẽ bò lên trêи cửa sổ, lại xuyên qua cửa kính chiếu vào bên trong làm ánh lên một mảnh quang mang lóa mắt. Ánh sáng rơi xuống mặt đất tạo thành một vòng sáng, trong đó có một vòng sáng chiếu lên trêи người thiếu niên, chiếu đến sắc mặt trắng bệnh của hắn.
Mấy bác sĩ bên cửa sổ cũng thu hồi tầm mắt, thấy hắn tới đây, toàn bộ đều tách ra thành một đường.
Cố Lê đi qua, cúi đầu, thấy một đám người ở phía dưới.
Màu đỏ thẫm của máu uốn lượn trêи nền đá, một đường chảy tới chân bồn hoa bên cạnh.
Một tấm vải trắng được đắp lên che đi gương mặt của bà nội, người mà từ sau khi cha mẹ hắn lần lượt rời bỏ hắn vẫn luôn chăm sóc cho hắn. Chung quy lại bà cũng vì sợ liên lụy tới mình mà lựa chọn phương thức rời khỏi hắn.
Lại một người rời khỏi hắn.
Rõ ràng có ánh sáng mặt trời chiếu trêи người hắn, thế nhưng Cố Lê lại cảm thấy thật lạnh lẽo, lạnh từ lòng bàn chân lan ra cho đến tứ chi, đến mỗi một ngóc ngách trêи thân thể. Hắn nhịn không được, thân thể lảo đảo một cái, tay liền chống ở trêи bệ cửa sổ.
Bác sĩ cùng y tá nhìn bóng lưng đơn bạc của thiếu niên, nhìn sống lưng vốn thẳng tắp kia từ từ cúi xuống, không biết vì cái gì mà khóe mắt cũng trở nên cay cay. Rõ ràng bọn họ là những người đã nhìn quen sinh lão bệnh tử cơ mà.
….
Một mình Cố Lê xử lý xong tang sự của bà nội.
Cho tới nay, tiền làm thêm, tiền học bổng hắn tiết kiệm được cũng chỉ có thể hỏa táng và lập bia mộ cho bà. Thậm chí còn không thể làm lễ tang.
Bia mộ rất lớn, trêи đó là ảnh chụp bà nội đang cười hiền từ.
Cố Lê ngồi ở bên cạnh bia mộ, mặt dán ở bên trêи tấm bia mộ lạnh lẽo, muốn dùng cách thức này để nhớ lại những ấm áp mà bà nội đã từng cho hắn.
Hắn ngồi ở chỗ này rất lâu, thẳng tới khi trường học gọi điện tới.
Trường học cũng không biết chuyện nhà hắn, chỉ biết mấy ngày nay hắn cũng không đi học, cho nên mới gọi điện hỏi thăm tình hình. Ánh mắt Cố Lê dần có tiêu cự trở lại, nói đơn giản một lượt với đối phương xong, đối phương cũng trầm mặc theo.
Cuối cùng đối phương liền phê chuẩn cho hắn nghỉ mấy ngày, khuyên hắn nên nén bi thương, sau đó mới cúp điện thoại.
Hắn nhìn điện thoại, bên trêи chỉ có tin nhắn vài ngày trước hắn gửi, cô đến một tin cũng không đáp lại, Cố Lê lại không hề nhụt chí, tay hắn run rẩy gõ chữ: Thật xin lỗi, tôi đã không tới tham gia thi lần hai, cho nên không lấy được thành tích tốt, để cậu thất vọng rồi, tôi đảm bảo sao này sẽ không như vậy, có được không?
Cô nhất định là đã tức giận, tức giận vì đã hao tổn tâm tư vô ích lên người hắn.
Hắn muốn giải thích với cô.
Sắc trời dần dần tối xuống, ở nghĩa trang có hơi lạnh, ánh trăng dần dần lộ ra, màu sắc trắng tinh càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Thiếu niên vẫn chờ đợi như cũ, đại khái là cảm thấy lạnh cho nên hắn co hai chân lại, cằm đặt trêи đầu gối, lông mi hơi rũ xuống, hắn nhấp môi, khoác ánh trăng u buồn ngồi đó.
Mãi cho tới tận đêm khuya, chân hắn cũng đã tê rần.
Tay chân lạnh băng, hắn lại lấy điện thoại ra lần nữa, vẫn không hề có tin nhắn đáp lại.
Hắn liên tiếp gửi đi vài tin nhắn.
Cố Lê: Bà nội mất rồi.
Cố Lê: Muốn gặp cậu.
Cố Lê: Cậu không muốn trả lời tôi sao?
Cố Lê: Được rồi.
Hắn không xem điện thoại nữa, đứng lên, nhìn bia mộ của bà nội một lần, đem hình ảnh tươi cười của bà khắc ghi ở trong lòng xong, sau đó quay người, bóng dáng càng ngày càng xa.