Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————-
Hôm nay cô còn chưa chủ động tìm Cố Lê nói chuyện phiếm đâu.
Không nghĩ tới Cố Lê sẽ chủ động tới tìm mình.
Cố Lê: Sắp thi giữa kỳ rồi.
Lời này của hắn là có ý tứ gì?
Hắn sắp thi giữa kỳ, vậy mình hẳn là cũng phải thi giữa kỳ nhỉ? Cũng không thể để lộ sơ hở được.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Đúng rồi, hy vọng đề thi lần này không quá khó.
Hôm nay là cuối tuần, gần đây thân thể của bà nội không tốt lắm, tối hôm qua còn hơi sốt cho nên sáng hôm nay Cố Lê liền đưa bà đi bệnh viện khám, sau đó truyền nước luôn.
Bà nội tuổi cao, sinh bệnh một cái liền vô cùng khó chịu, hắn không thể không ở bên cạnh chăm sóc chiếu cố bà được.
Thời gian rảnh buổi sáng rất hiếm, khó có được một lần thừa dịp đi WC, hắn nhìn tới điện thoại cũng không hề có tin nhắn của cô.
Vốn muốn cùng cô nhắn tin một chút, thế nhưng nghĩ tới đối phương có lẽ sẽ không thể đáp lại ngay, bản thân hắn cũng không có nhiều thời gian, nếu sau khi cô trả lời mà hắn lại không thấy được thì cũng không được. Cho nên hắn liền không gửi nữa.
Mãi cho đến chiều, hắn mới chậm rãi đưa bà nội về nhà.
Sau khi làm đề một lát sau hắn mới cầm lấy điện thoại nhắn tin trò chuyện với cô.
Nhìn thấy cô trả lời, Cố Lê có chút buồn cười.
Cô so với trước tinh quái hơn rất nhiều, nỗ lực để bản thân không lộ ra bất cứ sơ hở nào, nếu không phải hắn đã sớm biết thì chỉ sợ sẽ thật sự tin lời cô nói.
Cố Lê buông bút trong tay xuống, bắt đầu gõ chữ.
Bất quá chỉ một lát sau, Vân Phiếm Phiếm đã nhận được tin nhắn của hắn: Cậu không chúc tôi sao?
Cô chớp chớp mắt, chúc… chúc thế nào bây giờ?
Vốn từ của cô có chút nghèo nàn a.
Vân Phiếm Phiếm gian nan đánh một loạt chữ, nhìn mấy chữ trong khung chat kia, cô cứ cảm thấy vô cùng giả dối, vừa đọc liền biết là qua loa có lệ. Cuối cùng cô liền xóa đi tất cả, nhắn một tin xuất phát từ nội tâm: Cố gắng thi tốt, hy vọng cậu sẽ đạt được kết quả cao nhất.
Gõ xong mấy chữ này, cô còn chèn thêm một icon, sau đó liền ấn gửi đi.
Thời điểm Cố Lê nhận được tin nhắn này thì tầm mắt liền chăm chắm nhìn thẳng vào cái icon nhỏ xíu đằng cuối.
Đồng tử hắn hơi co lại, bút trong tay hạ xuống, ở trêи tờ bài thi vẽ một hình trái tim, sau khi vẽ xong hắn không biết lại nghĩ tới cái gì, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, nét vẽ mượt mà tức khắc bị phá hư.
Phía đuôi trái tim xuất hiện một vệt thẳng dài, hắn nhìn cái vệt đó, buông bút trong tay xuống.
Một lần nữa gõ chữ: Cậu gửi tin nhắn thoại cho tôi đi.
Sau khi gửi xong tin này, thân thể Cố Lê liền dựa ra phía sau.
Cô sẽ gửi hay là không gửi đây?
Vân Phiếm Phiếm không đoán trước được hắn thế mà lại muốn nghe giọng nói của mình, hai người đã trò chuyện với nhau một thời gian khá lâu rồi, thế nhưng hắn chưa từng đề cập tới vấn đề này, cũng không có ý tứ muốn xem diện mạo của mình, cho nên Vân Phiếm Phiếm mới có thể bình ổn che giấu tới bây giờ.
Kỳ thật cô không quá muốn gửi, thế nhưng chỉ là một tin nhắn thoại thôi thì hẳn là cũng không có vấn đề gì đi. Một thời gian sau khéo hắn cũng quên mất thanh âm của cô như thế nào thôi.
Hơn nữa giọng nói truyền qua điện thoại với giọng nói ngoài đời vẫn có chút chênh lệch.
Nói không chừng khích lệ hắn bằng giọng nói thì bài kiểm tra hắn có thể làm tốt hơn bình thường thì sao.
Nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm liền ấn xuống tin nhắn thoại, giọng nói ôn nhu: “Cố Lê, chúc cậu thi thuận lợi, tớ cũng sẽ vì cậu mà cố gắng~”
Lúc nói tới câu cuối, trợ lý bỗng nhiên ở bên cạnh gọi cô: “Chị Nùng Nùng, đạo diễn nói muốn đi ăn cơm, chị có đi không?”
Vân Phiếm Phiếm bị thanh âm của trợ lí làm cho hoảng sợ, ngón tay vô ý buông lỏng ra, tin nhắn thoại cứ thế được gửi tới chỗ Cố Lê.